Thứ năm, 17 Tháng 8 2017 12:07

Cuộc sống luôn chứa đựng những điều bất ngờ. Có những bất hạnh, khổ đau bỗng đâu kéo đến nhưng cũng có khi niềm hạnh phúc lại đến trong những dịp rất tình cờ, đưa đẩy của số phận. Câu chuyện của Đặng Hoàng Vinh – chàng trai khiếm thị nhưng lại tìm thấy “ánh sáng mới” của cuộc đời qua một lần lạc đường. Điều đó cho thấy giá trị và ý nghĩa của hạnh phúc trong cuộc sống

Ước mơ còn dang dở

Đặng Hoàng Vinh là con trai duy nhất trong một gia đình có mẹ là công nhân nhà máy cơ khí. Bố Vinh mất sớm, mọi gánh nặng gia đình dồn cả lên đôi vai gầy yếu của người mẹ. Nhưng tai họa đột ngột ập đến. Năm 2009, khi đang lao động trên công trường, một chiếc máy khoan từ trên cao rơi xuống va vào người khiến mẹ của Vinh bị liệt nửa người. Nhà đã khó khăn, nay càng rơi vào cảnh túng bấn. Vinh buộc phải trở thành trụ cột, gánh vác công việc gia đình. Dù vất vả lo toan việc nhà, Vinh vẫn không quên tập trung cho việc học với ước mơ trở thành một kỹ sư điện tử. Và những nỗ lực của Vinh đã được đền đáp xứng đáng khi anh xuất sắc vượt qua kỳ thi tốt nghiệp THPT và thi đậu vào khoa Điện tử, trường Đại học Nha Trang.

82Tancungno daulahanhphuc 3

Niềm vui mới từ câu con trai của hai vợ chồng Vinh Trang

 

Phúc – họa song hành, những tưởng cuộc sống sẽ sang trang khi cổng trường đại học đã rộng mở đón chào Vinh bước đến một chân trời mới, một tương lai tươi sáng rạng ngời. Thế nhưng, số phận thật trêu ngươi, chỉ còn vài ngày nữa là Vinh có thể cầm tấm bằng đại học trên tay thì bất ngờ, anh bị tai nạn giao thông. Tai nạn đó đã vĩnh viễn cướp đi của Vinh đôi mắt và ánh sáng của cuộc đời. Mọi dự định, mọi ước mơ của Vinh theo đó như sụp đổ. “Trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi đã nghĩ đến việc mua một liều thuốc ngủ rồi hai mẹ con cùng uống để có thể kết thúc tất cả những trớ trêu của cuộc đời. Nhưng với trách nhiệm của người con duy nhất trong nhà và cũng không đành lòng để người mẹ già phải xa lìa cuộc sống vì sự dại dột và nông nổi của con trẻ, tôi lại loay hoay tìm cách trở lại cuộc sống đời thường sau biến cố đau đớn” – Vinh nhớ lại. 

Chấp nhận số phận nghiệt ngã và tập những bước đi đầu tiên sau khi mất đi ánh sáng. Lúc này Vinh mới thấu hiểu được nỗi khổ của người đột ngột mất đi đôi mắt. Mất đi cảm nhận về ánh sáng còn mãnh liệt hơn khi tất cả như trượt khỏi tầm tay, mọi màu sắc, mọi cảm nhận thường ngày đều bỗng nhiên biến mất. Vinh phải làm lại từ đầu như một đứa trẻ. Việc đầu tiên anh làm đó là tập đi – việc tưởng như quá đơn giản vì vốn dĩ nó đã thành bản năng của một người đàn ông trưởng thành. Nhưng bây giờ, anh phải tập những bước đi đầu tiên trong bóng tối, chiến thắng chính mình để có thể sinh hoạt bình thường. Thương con, mẹ Vinh cũng không biết làm sao khi bản thân còn đang cần người khác chăm sóc, bà chỉ biết âm thầm khóc nhìn người con trai tập đi, ngã, và lại tập đi mò mẫm trong bóng tối. Nhưng rồi, bằng nghị lực bằng tinh thần không cam chịu, cuối cùng Vinh đã có thể thích nghi dần với cuộc sống của một người khiếm thị.

Cảm nhận được trách nhiệm với bản thân và người mẹ đau ốm cần người chăm sóc, Vinh càng quyết tâm hơn nữa. Anh bắt đầu đi học nghề dành cho người khuyết tật để phần nào giúp mẹ giảm bớt nỗi lo toan.

Một lần đi lạc đã tìm thấy được tình yêu

Anh Vinh chọn học nghề tại Trung tâm đào tạo cán bộ và phục hồi chức năng cho người mù và hàng ngày đều di chuyển bằng xe buýt. Một lần, anh đi quá trạm xe buýt để về nhà mà không biết. Vinh đứng rất lâu bên đường, chơi vơi không biết làm gì. Đang lo lắng vì không thể tìm đường về thì một cô gái đi sát đến bên, hỏi anh có cần giúp gì không. Khi biết hoàn cảnh của Vinh, cô gái đã chủ động đề nghị đưa anh về nhà. Cuộc nói chuyện chớp nhoáng trên con đường từ Pháp Vân về xóm nghèo Yên Thường, Gia Lâm cho Vinh nhiều thiện cảm về Trang – tên cô gái. Anh đã mạnh dạn xin số điện thoại của cô gái tốt bụng và không ngần ngại chia sẻ với người bạn mới quen về những trăn trở trong cuộc sống thường ngày, những niềm vui giản dị và những ước mơ dang dở mà anh mãi mãi không có cơ hội thực hiện nữa.

Trang là một cô gái xinh xắn và được nhiều chàng trai theo đuổi. Thế nhưng, ngày nào Trang cũng dành thời gian trò chuyện cùng Vinh. Hai người nói chuyện rất hợp nhau, chẳng mấy chốc mà trở nên thân thiết. Trang còn chủ động sang nhà Vinh để thăm mẹ anh. Sau một thời gian quen biết, Vinh thấy cảm mến cô gái và dù nghĩ rằng Trang sẽ không đồng ý nhưng anh vẫn “đánh bạo” ngỏ lời. Tuy không còn nhìn thấy, Vinh vẫn tin mình có thể che chở cho Trang và mang lại hạnh phúc cho cô.

82Tan cung noi dau la hanh phuc 2

Anh Vinh tại ngôi nhà cùng người mẹ liệt nửa người

 

Trang sinh ra trong một gia đình nghèo ở Đông Anh, Hà Nội. Cha mẹ ly hôn nên từ nhỏ cô đã thiếu thốn tình cảm gia đình. Trang trưởng thành, rắn rỏi hơn bạn bè cùng trang lứa và cũng sớm bước vào cuộc sống mưu sinh. Lần đầu gặp Vinh, Trang ấn tượng với gương mặt khôi ngô của anh dù đôi mắt không còn ánh sáng. Những chàng trai theo đuổi Trang mang đến cho cô những điều lãng mạn, mới mẻ nhưng sự chân thành, thẳng thắn và mạnh mẽ của Vinh lại khiến Trang cảm động và Trang cũng bắt đầu cảm nhận được tình yêu thương của gia đình, điều mà trước kia cô vẫn luôn ao ước. Vượt qua những lời đàm tiếu, hoài nghi và càng nhiều rào cản, cả hai càng thấu hiểu và yêu thương nhau hơn. Cuối cùng, câu chuyện tình “không bình thường” ấy đã được chấp thuận bằng một đám cưới giản dị.

Niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ nhân lên gấp bội khi bé Anh Khôi chào đời. Vinh dù không nhìn được gương mặt con, nhưng thấy vợ nói rằng Khôi có cái mũi và miệng giống ba nên anh cũng tưởng tượng ra mình khi còn nhỏ để hình dung con. Hình ảnh của vợ và con trong tâm trí Vinh đều được khắc họa nhờ những lần anh âu yếm chạm vào gương mặt.

Hằng ngày, Vinh luôn chăm chỉ làm việc ở một cơ sở tẩm quất dành cho người khiếm thị trên phố Giảng Võ (Hà Nội). Cứ mỗi cuối tuần, anh đều vội vã trở về nhà cách đó chừng 20 km, nơi có người mẹ già, người vợ đảm đang và cậu con trai kháu khỉnh mà anh hết mực trân trọng, nâng niu.

Có lẽ, cuộc đời đầy chông gai và đau khổ đã tạo nên một Vinh cứng cỏi, điềm tĩnh và sâu lắng của ngày hôm nay. Đúng như người ta vẫn thường nói, những ai chân thành và chăm chỉ sẽ được đền đáp xứng đáng. Hiện tại, sóng gió đã tạm qua đi, chàng trai trẻ đang cố gắng sống ý nghĩa hơn mỗi ngày và đem lại hạnh phúc cho những người anh yêu thương.

Hạnh phúc không đến từ những điều kiện vật chất mà đến từ lòng dũng cảm và sự bao dung. Đối diện với những cay đắng nghiệt ngã của cuộc đời, chàng trai khiếm thị không hề oán trách số phận mà kiên cường đứng dậy bước tiếp. Chính nghị lực đó của anh đã làm cảm động trái tim cô gái trẻ, khiến cô mong muốn được gắn bó và sẻ chia cuộc sống cùng anh cả đời.

 

 

Nguồn: Tạp chí Người Bảo trợ

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi