Em biết, yêu thương đến một lúc nào đó sẽ vơi bớt đi, sẽ mòn cũ như năm tháng cứ trải dài thì mọi thứ dần dà cũng phai nhạt.
Em thích những cái ôm bất chợt, nhất là lúc em đang lúi húi trong bếp thì anh bất ngờ ôm từ đằng sau. Những khi em cau có vì nhà cửa bề bộn, vì anh đi sớm về khuya, vì con chẳng nghe lời, chỉ cần anh ôm nhẹ rồi vỗ về đôi chút là em sẽ dịu xuống ngay, bao mệt mỏi, giận hờn cũng tan biến hết. Em đã dặn anh như thế trước khi mình cưới nhau. Vốn dĩ lòng dạ đàn bà như em yếu đuối và dung dị lắm, chỉ cần thế thôi đã thấy bình an quá đỗi. Những hành động ấy anh từng thể hiện khi hai đứa chưa thành chồng vợ, sau này, anh quên mất mà em lại ngại nhắc nhở.
Hình ảnh minh họa
Thế nên hôm qua, sau nhiều lần đắn đo, em quyết định phải nói, phải vờ nhõng nhẽo như năm tháng cũ để yêu cầu anh một việc mà ngày xưa, lạ thay là anh "xin xỏ" để được làm. Đó là dang vòng tay ôm em. Anh có thể coi đó như một cuộc kiểm tra hay dò xét về độ đậm sâu trong tình cảm. Em biết mình nên thôi lãng đãng và phân vân những điều chưa chắc chắn, nhưng rõ ràng, vòng tay ấy so với nhiều năm trước đã gầy hao lơi lỏng đi rất nhiều. Tại em trót đa cảm đa sầu, tại em hoài nghi lo nghĩ hay tại năm tháng đã làm vơi bớt.
Người ta bảo hôn nhân là mồ chôn của tình yêu. Khi yêu, mọi thứ quá đỗi nhẹ nhàng, từ những lời nói ta dành cho nhau, vài ba câu bông đùa ý nhị, những món quà nho nhỏ, tất cả cứ êm đềm du dương như một bản nhạc nghe hoài không chán. Thế mà, khi mình là của nhau, em mới thấy người ta nói đúng. Cũng phải, những vụn vặt hằng ngày, chuyện công việc, chuyện bên nội bên ngoại chuyện con cái, chuyện tiền bạc đến bát đũa trong kệ còn va vào nhau huống gì hai cái tôi to đùng ở trong một nhà.
Bạn vừa ly hôn vì chồng ngoại tình, mà khổ anh ấy ngoại tình trong tâm tưởng với người cũ nhưng cái tôi quá lớn ấy của bạn đã không giữ lại cha cho con mình. Bạn ra đi, để hai người kia quay lại với nhau, mà chẳng biết có quay lại không khi người đàn bà đã từng một thời của chồng bạn đã có bến đỗ khác. Em kể anh nghe để dò hỏi xem thái độ anh thế nào như bao lâu nay cứ đá chuyện trên phim, chuyện bạn bè để nghe ý kiến rồi xem thử lòng anh nghĩ gì nếu chẳng may mình ở trong trường hợp ấy. Anh bảo người ta bận rộn nên vô tình quên những thứ quan trọng ở bên, chỉ là trong một vài khoảnh khắc nào đó thôi, chứ làm sao quên được nhau khi từng chung chăn gối, từng có với nhau những thiên thần.
Em lo sợ những chuyện tủn mủn của cuộc đời này sẽ làm mình rời nhau từng chút một. Ai cũng mong muốn rằng sẽ cùng người chồng người vợ nắm tay nhau đi mải miết đến cuối cuộc đời của người kia. Nhất là khi, năm tháng qua đã biến người con gái dịu hiền ngày xưa thành người đàn bà nhỏ hẹp đong đếm cho gia đình và cái chàng trai ga lăng lãng tử năm nào nay thành người đàn ông lười biếng, bê tha.
Hôm nọ, đi đám tang của cụ bà trong xóm, về nhà em cứ chảy nước mắt vì thương cụ ông. Mấy ngày bà đi, ông chẳng thiết tha ăn uống, cứ ngồi trầm ngâm một chỗ. Thảng hoặc, ông quay lưng vào bếp dáo dác tìm kiếm hình ảnh của bà, giọt nước mắt khó khăn rớt xuống trên hai gò má khô khốc. Ở với nhau gần hết cuộc đời, bây giờ người đi trước, kẻ đi sau đến tội. Đi qua cái ghế đá ở sân thấy ông ngồi buồn bã một mình, nhớ ra mới hôm nào đây trong góc vườn cô quạnh ấy, có hai ông bà già ngồi uống nước trà và nói chuyện thời cuộc.
Em lại lo đến buổi hoàng hôn của đời mình, liệu anh có chịu khó già cỗi và đãng trí cùng em, hay mệt mỏi chán nản vì cái bà già lãng tai hay càu nhàu. Hình dung đến đó, em lại ao ước và nhớ thương những vòng ôm đã từng rất chặt...
Theo Dân trí