Mẹ anh nói anh rất yêu tôi nên chấp nhận ra đi chứ không muốn tôi lại lỡ thêm một lần đò.
Chuyện tình của tôi là một bản tình ca buồn và ngang trái, nó giống bộ phim Hàn thì đúng hơn. Năm 24 tuổi tôi đã có công việc ổn định trong một công ty liên doanh nước ngoài vì bố có cổ phần ở đây. Điều kiện, hình thức tôi có đủ cả nhưng có lẽ tính quá khó nên vẫn chưa thể yêu ai. Kế bên tôi luôn có một người, anh yêu tôi thật lòng, luôn giúp đỡ tôi mọi lúc mọi nơi. Anh hay cười đùa, nói nhiều, không hiểu gì về âm nhạc; còn tôi tính trầm lặng, ít nói và đôi khi không thích đùa giỡn. Những lúc rảnh tôi luôn muốn nghe nhạc một mình, chỉ nghe nhạc buồn và nhạc không lời. Những lúc như thế anh luôn muốn ở gần, trêu tôi cười nhưng tôi càng bực mình, thậm chí tôi lại nghĩ có lẽ anh không yêu mình, cái anh hướng đến là gia đình tôi. Nói chung anh rất tốt, bạn bè tôi ai cũng quý. Bố tôi cũng quý anh nhưng mẹ lại phân biệt giai cấp, bà cho rằng anh chỉ là một nhân viên bình thường, không thể lo cho tôi được. Tôi chưa từng nghĩ sẽ chấp nhận anh.
Hình ảnh minh họa
Thời gian cứ thế trôi qua, một hôm tôi được nhận lệnh sếp đi Singapore học nâng cao trình độ, nghĩ đây là cơ hội tốt để mở mang kiến thức. Trước khi đi tôi có hẹn gặp anh và khuyên anh nên tìm một người tốt mà yêu, tôi với anh không hợp. Nhìn mặt, tôi biết anh rất buồn nhưng không làm gì khác được. Trước khi tôi về anh nói sẽ chờ và mãi mãi yêu tôi. Qua Singapore được 3 tháng tôi biết một người nước ngoài (cũng là chồng tôi sau này), làm bartender trong một bar cũng khá có tiếng ở Singapore. Khi ấy tôi cùng một vài người bạn học đi giải trí và cũng là ngày thay đổi cuộc đời mình. Người ấy ít nói, điềm đạm và khi cười rất có duyên. Điều làm tôi bất ngờ là người đó rất sành tiếng Việt, khi giao tiếp với nhau chúng tôi nói tiếng Anh nhưng khi biết tôi là người Việt thì người ấy lại nói tiếng Việt. Người ấy nói không nhiều nhưng đã nói thì rất sâu sắc. Tôi và người ấy có lẽ thích nhau ngay từ lần gặp đầu tiên.
Sau một năm tìm hiểu và hẹn hò tôi nhận lời về ra mắt gia đình người ấy. Trước khi về người ấy có dặn là mẹ không thích người Việt Nam. Tôi có thắc mắc nhưng chỉ nhận được câu: "Anh chỉ sợ em buồn nhưng sẽ cố gắng thuyết phục mẹ". Buổi đầu tiên ra mắt gia đình bạn trai và cũng là chồng tôi sau này thật là một ngày tồi tệ. Bạn trai có một chị gái, một em gái, em gái đang đi du học ở Australia, chị gái ly dị chồng và điều ngang trái hơn là chồng chị ấy bỏ vợ để lấy một cô vợ Việt Nam làm ở quán karaoke. Giờ tôi mới hiểu tại sao họ lại có ác cảm với người Việt như vậy.
Mặc dù tôi học hành tử tế, công việc đàng hoàng, lương ở Việt Nam thậm chí còn hơn bạn trai nhưng gia đình họ vẫn nghĩ tôi quen và muốn cưới chỉ vì sẽ được định cư bên Singapore lâu dài hoặc tôi sẽ lấy được một thẻ 5 năm bên đó rồi bỏ anh. Sau hôm ấy chúng tôi rất buồn, có lẽ nên chia tay nhưng bạn trai năn nỉ, hứa hẹn đủ chuyện. Chuyện tình của chúng tôi lãng mạn, tôi cứ thế đắm chìm trong yêu thương mặc cho anh - người theo đuổi tôi ở Việt Nam đau khổ. Trong đầu tôi chỉ nhớ đến những buổi cùng bạn trai đi dạo biển, ngắm hoàng hôn. Đám cưới của tôi và bạn trai diễn ra sau đó. Tôi từng nghĩ cuộc đời toàn một màu hồng nhưng sau đó là chuỗi ngày dài bi kịch.
Cưới nhau được 6 tháng tôi có thai, cứ nghĩ sẽ thêm hạnh phúc nhưng lúc này mẹ chồng đi khám bệnh, bác sĩ chuẩn đoán bị ung thư, chồng khóc hết nước mắt, tôi cũng thế mặc dù mẹ không thương tôi. Sau đó để tiện việc chăm sóc mẹ nên vợ chồng tôi chuyển về nhà mẹ sống, nhà của chồng mua thì cho thuê. Khi về làm dâu rồi tôi mới biết mẹ cực kỳ khó tính chứ không phải khó bình thường. Tôi làm gì bà cũng dòm ngó, thú thật là có đi đâu tôi cũng thích ăn đồ Việt, còn bà luôn tỏ ra khó chịu. Tôi cố nhẫn nhịn vì bà bệnh nên không so đo.
Một hôm chị gái chồng về chơi, dắt theo bạn trai mới. Mọi chuyện cũng bình thường, không có gì đáng nói nếu như trong bữa cơm bạn trai của chị chồng luôn hỏi tại sao không nấu đồ ăn Việt, đồ ăn Việt ngon lắm, còn bảo tôi nấu cho mẹ chồng ăn cơ. Người bạn trai của chị đâu biết họ chả thèm nhìn đến chứ nói gì là ăn. Những lần sau bạn trai chị lại đến, lại nói lại chủ đề đồ ăn Việt, sau đó còn khen tôi xinh gái thế này thế kia. Chị chồng nghe được lại kiếm chuyện và nói tôi với người đó có gian tình. Chị gọi chồng tôi về, chồng chưa hiểu gì chỉ vội nghe một phía và lao vào tát tôi một cái như trời giáng dù lúc đó tôi đang mang thai.
Ở Singapore tôi có thể kiện chồng vì tội vũ phu nhưng không muốn làm như thế. Hình tượng người chồng hiền lành, tâm lý, yêu vợ bỗng chốc tan thành mây khói. Chồng lạnh lùng một cách tàn nhẫn. Chị chồng vẫn chưa hả dạ nên còn nói thêm đợi tôi sinh con thì ly dị. Gia đình cưng chiều tôi bao nhiêu thì nhà chồng đối xử tệ bạc với tôi bấy nhiêu. Sau ngày đó tôi và chồng không nói chuyện, chồng đi làm cũng không về. Tôi chỉ muốn chờ chồng về nói rõ mọi chuyện thì nhận được tin nhắn chồng đang đi karaoke ôm với gái, còn chụp hình gửi tôi xem ôm ấp cô kia như thế nào.
Cổ họng tôi nghẹn đắng, nói không thành lời rồi oà khóc như đứa trẻ. Có phải tôi đã qua sai lầm khi tiến đến cuộc hôn nhân này? Chồng thật tàn nhẫn, không hiểu sao lại làm vậy, thà chồng giết tôi còn hơn. Đau đớn là thế nhưng vì con tôi vẫn cố gượng dậy. Sau đó âm thầm trốn anh về Việt Nam và nói rõ với mẹ tôi, gia đình nói sẽ không bao giờ cho anh nhận con. Một tháng sau chồng về nhưng gia đình không cho gặp tôi. Tôi cũng không muốn gặp lại con người tệ bạc ấy. Chồng nói khi nào tôi sinh con thì sẽ nhận lại con bằng mọi giá. Tôi mặc kệ.
Trong thời gian tôi mang thai thì anh - người luôn theo đuổi tôi xuất hiện. Anh bây giờ đã là trưởng phòng, luôn viện cớ đến nhà đánh cờ cùng bố tôi nhưng thực chất là để gặp tôi. Tôi thèm ăn gì anh vội vàng đi mua ngay, nửa đêm tôi thèm ăn phở, bún là bố cũng gọi anh mua mang đến. Tôi chỉ muốn nhờ giúp việc còn bố cứ bảo anh đi, anh cũng thích như thế. Thời gian cứ thế trôi đi, con ra đời là lúc tôi cảm động trước tấm chân tình của anh, hứa sẽ giải quyết chuyện ly hôn với chồng và làm vợ anh. Anh chăm sóc mẹ con tôi rất tận tình, chu đáo, còn bố ruột con tôi thì chả thấy đả động gì.
Khi con được một tuổi anh đột nhiên mất tích mặc cho tôi ra sức tìm kiếm. Tôi thuê người đi tìm anh khắp nơi nhưng vô vọng, đến nhà anh vài lần cũng không thấy. Một hôm tôi lại đến, linh tính cho biết mẹ anh sẽ biết anh ở đâu. Thấy tôi khóc bác ấy cũng khóc, có lẽ vì cảm thấy tôi đáng thương quá nên bác mới tiết lộ. Anh bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn sống được khoảng 7 tháng. Bác nói anh rất yêu tôi nên chấp nhận ra đi chứ không muốn tôi lại lỡ thêm một lần đò. Tôi chưa từng tưởng tượng ra cuộc đời mình ngang trái đến vậy, cứ nghĩ những chuyện này chỉ trong phim.
Anh trốn tôi lên Lào Cai ở với bạn của anh làm bác sĩ trên đấy. Tôi gửi con lại cho bố mẹ rồi đi kiếm anh. Tôi muốn gặp lại anh rồi dùng hết sức mình để đưa anh ra nước ngoài điều trị. Tôi sẽ đi làm trả nợ lại cho bố mẹ mình. Nhưng có lẽ anh biết được nên trốn tôi thêm một lần nữa.
Gửi anh: Anh à, lúc chúng ta còn quen nhau anh hay đọc cho em nghe những câu chuyện trên trang này. Em hy vọng anh sẽ đọc được lời nhắn của em mà quay về anh nhé. Nếu như anh chỉ có thể sống được 7 tháng, 3 tháng, hay chỉ một ngày em cũng muốn làm vợ anh. Hãy cho em cơ hội, em sẽ cố gắng vì anh, vì con. Y học bây giờ tiến bộ lắm, biết đâu nơi nào đó họ sẽ cứu được anh, hoặc ít nhất giúp anh sống lâu hơn. Cuộc đời em đã mắc sai lầm một lần rồi, em không muốn lại lặp thêm một lần nữa.
Theo VnExpress
Tin cùng chủ đề
Tin mới
Các tin khác
- Vợ viết sẵn đơn ly hôn để nếu cặp bồ không mang tiếng ngoại tình - 11/12/2015 08:35
- Chồng cũ ngỡ ngàng khi biết tôi sắp sinh con anh - 11/12/2015 06:05
- Nỗi khổ của người mẹ có con gái là 'kẻ thứ ba' - 11/12/2015 04:25
- 5 biểu hiện của người chồng không còn yêu vợ - 11/12/2015 03:03
- Chỉ cần anh quay về - 10/12/2015 07:25