Thứ hai, 26 Tháng 10 2015 11:30

Quen nhau 3 năm chưa bao giờ anh dẫn tôi đi chơi, nếu có đi thì chỉ là qua nhà bạn anh chơi, mấy anh ngồi nhậu còn tôi ngồi ăn.


Tôi 24 tuổi, không xinh, không giỏi nhưng lanh và vui tính, gia đình không khá nhưng từ nhỏ tới lớn tôi không phải làm việc gì nặng. Tốt nghiệp được 2 năm, tôi đang đi làm văn phòng thì quyết định ra kinh doanh nhỏ. Gia đình mà đặc biệt là ba, bạn bè và đồng nghiệp ai cũng phản đối và khuyên không nên vì sợ tôi vất vả không làm được, kinh doanh vậy lại không ổn định, chỉ có anh là ủng hộ tôi về tinh thần và vật chất.

 

ChayTheo.nhandao

Hình ảnh minh họa

 

Anh là người miền Trung, thông minh, có nghị lực, tuy gia đình khó khăn nhưng anh biết vượt qua số phận, tốt nghiệp đại học loại khá khi 26 tuổi rồi vào Sài Gòn lập nghiệp, tới nay được 4 năm. Tuy lương anh không cao nhưng vì biết tiết kiệm nên mỗi cuối năm đều có dư gửi sổ tiết kiệm. Anh tốt tính và biết giúp đỡ người khác.

 

Chúng tôi quen nhau được 3 năm, tôi luôn có cảm giác mình chạy theo anh vì tính anh quá vô tâm, 365 ngày đối với anh cũng như một, không có gì khác nhau cả. Nếu tôi không đòi thì cũng không bao giờ có quà. Quen nhau 3 năm chưa bao giờ anh dẫn tôi đi chơi một lần nào cả, nếu có đi thì chỉ là qua nhà bạn anh chơi, mấy anh ngồi nhậu còn tôi ngồi ăn, kể cả lần anh dẫn tôi về quê cũng thế.

 

Tôi nói thẳng với anh rất nhiều lần. nhỏ nhẹ có, làm dữ cũng có nhưng vẫn không tiến triển gì nhiều, lúc trước thì anh sẽ nói không, còn giờ anh chỉ ậm ừ. Về việc kinh doanh thì được 2 tháng rồi, do mưa bão suốt nên không thuận lợi cho lắm nhưng chưa bao giờ anh hỏi một tiếng tiền bạc và cũng chỉ lên giúp tôi được 2 lần.

 

Về phần tôi, tặng anh quà, nấu ăn cho anh nhưng đổi lại chỉ nhận được những lời nói thật sự đau lòng, chỉ muốn bật khóc ngay "Lần sau em đừng mua cho anh nữa, mỗi lần em mua gì cho là anh sợ lắm biết không" hay "Em đổ đi chứ như vậy sao ăn được" (dù trước đó tôi đã tìm hiểu kỹ, kể cả gọi cho mẹ anh để hỏi thêm về cách nấu. Gia đình tôi cũng ăn trước khi tôi đem lên cho anh). Khi anh và gia đình đề cập tới vấn đề hôn nhân, tôi trả lời từ từ đợi ổn định nhưng thật sự tôi rất sợ, sợ suốt cuộc đời mình sẽ khóc, sẽ hung dữ, mãi giống như những lần cãi vã vì những ngày lễ tết, vì chuyện tôi không giỏi nấu ăn, vì chuyện anh và tôi không có sở thích giống nhau, vì muốn đi đâu cũng phải đợi anh đấu hết trận game.

 

Khoảng thời gian bên nhau vui cũng có, buồn khóc như đã nêu cũng nhiều. Tôi rất thương anh, không biết nên bên anh hay buông tay để anh đi tìm người phù hợp hơn rồi cưới làm vợ vì tuổi anh không còn nhỏ và bố mẹ anh cũng cần có cháu. Mong anh chị độc giả cho tôi lời khuyên.

 

Theo VnExpress

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi