Thứ hai, 26 Tháng 10 2015 06:35

Mẹ không đủ can đảm để "tống" con ngủ một mình từ khi mới đẻ, mà cũng chẳng ai trong nhà đành lòng để mẹ làm cái việc "nhẫn tâm" ấy, thành ra mẹ chỉ có thể thực hiện ý định của mình cho đến khi con được một tuổi rưỡi.


Dẫu thế mà mẹ vẫn bị hứng chịu lời "chửi mắng", nhiếc móc nhiều lắm, thôi thì vô số kể, nhưng quan trọng mẹ đã tìm hiểu và biết như thế nào sẽ tốt cho con hơn.

 

ConRaRieng.nhandao

Hình ảnh minh họa

 

Mẹ liên tưởng đến dịp đưa bé về quê cai sữa, ba ngày trôi qua sữa trong bầu ngực của mẹ thôi không còn đau nữa, mà bắt đầu rút dần, để rồi lòng mẹ có cảm giác như trôi tuột mất điều gì đó khiến mẹ nôn nao, bứt rứt khó thở. Cai sữa con nghĩa là cả hai mẹ con cùng cai...

 

Tiếp đến là quyết định cho con ra ngủ riêng phòng, mẹ cũng đắn đo nhiều. Thực tế quanh mẹ từ hàng xóm, đồng nghiệp đến bạn bè, dễ đến 90% là con cái vẫn ngủ cùng bố mẹ cho đến khi đi học. Mẹ cảm thấy thế rất là không ổn, tham khảo từ nhiều nguồn sách báo, mẹ từ từ đi theo cách của mình.

 

Khó khăn đấy, căn bản tại mẹ lúc nào cũng muốn ôm chặt con, muốn hít hà hương sữa thơm thơm từ con, cả cái mùi mồ hôi đã bên mẹ suốt bao tháng trời. Mẹ yêu cái khoảnh khắc con ôm tay mẹ ngủ, con nhắm mắt mà vẫn nắm được ngón tay mẹ một cách thảnh thơi, chẳng bận chút ưu phiền. Mẹ thương lắm cái kiểu dù mẹ cố nằm dịch ra cho con đỡ bám, cho đỡ bí, hoặc sợ nhỡ ngủ say nằm lăn vào con, con thì cứ cố xán vào, bám riết lấy. Có hôm ba người chỉ nằm hết có nửa cái giường... Vậy là suốt buổi đầu cho con ra ngủ riêng mẹ cứ trăn trở mãi, cảm thấy bùi ngùi, trống vắng lắm, chốc chốc lại sang nhìn ngó con.

 

Trong khi đó thì con lại rất hợp tác, chỉ cữ sữa đêm là con vẫn đòi hỏi thôi, đói là kêu váng lên, dí bình sữa vào là im, rít cho hết là lim dim ngủ một mạch đến sáng.

 

Mẹ càng thương hơn khi nhớ cái lần mẹ cho con đi "bộ đội", sớm lắm, từ lúc mười ba tháng, con cũng chẳng một tiếng khóc lóc, quấy hờn. Chắc do con sống mãi trong cái sự khắc nghiệt, "ác mó" của mẹ nên thành quen, đã biết cãi đâu, nên vẫn cười, vẫn vui vẻ chứ biết làm sao.

 

Hóa ra vấn đề toàn do từ phía mẹ, rồi mẹ như được tiếp thêm nghị lực khi đọc câu nói của B. Ba-let: "Sứ mạng của người mẹ không phải là làm chỗ dựa cho con cái, mà là làm chỗ dựa ấy trở nên không cần thiết".

 

Phải, là mẹ nghĩa là sẽ sẻ chia với các con từ niềm vui đến nỗi buồn, từ những khó khăn đến thành quả dù lớn hay nhỏ trong cuộc sống... Mẹ sẽ trở thành chỗ dựa tinh thần vững chãi của con. Song thực tế mẹ đâu thể theo con suốt mãi hành trình dài phía trước, chắc chắn sẽ có lúc con phải tự mình chống chọi với những sóng gió, bão tố. Biết tự chủ cho cuộc sống của mình, bớt bị phụ thuộc vào người khác sớm ngày nào tốt ngày ấy bé ạ.

 

Nên, việc "đẩy" con ra riêng sẽ như bước đầu tiên mẹ giúp con tự lập, tự do... Lớn hơn nữa con sẽ hiểu lòng mẹ.

 

Theo Dân trí

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi