Thứ tư, 23 Tháng 9 2015 11:08

Trước mắt tôi là cái bếp la liệt đồ ăn thức uống còn lại, bát đũa nồi niêu dang dở, một cái thùng rác đầy chật.


Thứ 7, tôi bị ốm, chuyện này quá lạ lùng trong nhà tôi. Thật đấy, trừ hai lần sinh con, tôi hiếm khi ốm nằm liệt cả ngày thế này. Tôi nhờ anh đánh gió, tất nhiên rồi, sau đó anh ló đầu ra gọi... chị hàng xóm sang đánh gió giúp tôi. Cũng tất nhiên, vì anh nhăn nhó phân bua "Anh có biết đánh gió thế nào đâu. Nhỡ làm sai kiểu, em làm sao thì anh biết thế nào"?

 

NhatKy.nhandao

Hình ảnh minh họa

 

Hết ngày đầu tiên ốm, nhà cửa ôi thôi tan tành vì ba bố con. Chị hàng xóm tốt bụng đã dọn dẹp cho quá nửa nhưng không thể hết được vì chị vừa quay lưng thì ba cha con quay ra... tiếp tục làm cho tanh tành. Bữa tối anh nấu, nhìn con trai nuốt cơm khó khăn và con gái ăn cháo với mẹ (dù chán cháo quá mức độ rồi) là tôi biết mình cần phải khỏi thôi.

 

Sang ngày thứ hai của vụ ốm này. Lạ thật, đáng lẽ tôi phải khỏi rồi chứ? Tôi cũng ngạc nhiên vì vốn có cái khả năng này. Tôi làm gì còn thời gian mà ốm, công việc ngập lên đầu dù hôm nay vẫn là ngày nghỉ. Nhưng có một thực tế là tôi không thể dậy nổi khỏi giường, cơ quan đoàn thể trên người tôi đồng loạt phản đối việc động đậy nên đành nằm ỳ ra, đến đâu thì đến. Buổi trưa đến thật, anh đi họp phụ huynh cho con xong và nhắn tin hỏi: "Em ơi! Trưa nay em ăn gì anh mua"? Thôi được rồi, giải phóng lao động cho chồng, tôi nhắn lại: "Mua mỳ xào cho em và con gái, gà rán cho con trai. Anh ăn gì"? "Khỏi lo. Anh ăn phở rồi, không ăn gì nữa", chồng yên chí phấn khởi nhắn lại.

 

Xong bữa trưa. Bữa chiều tôi bò ra chợ và nấu ăn tối nhưng chân vẫn run vì mệt. Ăn mấy miếng thì kệ mấy ba con. Kết quả là trưa nay, sau khi vùi đầu vào công việc cả buổi sáng với cái đầu nhức nhối mệt mỏi, tôi quay lên bếp thì ôi thôi. Đang chờ tôi là một cái bếp la liệt đồ ăn thức uống còn lại, bát đũa nồi niêu dang dở, một cái thùng rác đầy chật lên sau hai ngày không ai sờ đến (mà chỉ có trút lên) rồi các thứ không tên mà tôi không thể kể.

 

Tôi bực bội quá nhắn tin cho chồng: "Thôi nhé. Tối nay anh về, sắp đồ của anh và sách vở của thằng con trai anh rồi cùng nhau cuốn xéo đi nhé". "Ơ hay, ai làm gì vợ mà vợ tức thế? Đi hết thì em ở với ai được. Buồn chết". Tôi hậm hực kể tội anh và cái thằng trên cả tài của anh trong lĩnh vực phân phối đồ đạc một cách tùy tiện là con trai anh; anh chỉ hí hí cười. Tức ghê cơ!

 

Nhưng lại nghĩ đến lúc anh phải lọ mọ đi chợ mua đồ ăn nấu cho con (dù chúng nó chả ăn mấy), phải lếch thếch đi xa vì quán gần nhà đóng cửa mua đồ ăn cho tôi (mà tôi cũng chả ăn mấy) thì lại thấy tội tội. Đi họp phụ huynh cho con cũng chịu khó tha cả hai đứa đi vì sợ ở nhà tôi mệt không trông nổi. Nghĩ như thế lại thấy đỡ bực hơn nhưng mà tối hôm nay vẫn bắt anh xếp quần áo. Tức lắm, vì sáng mai anh lại đi công tác rồi.

 

Thật là bực! Thế này thì làm sao mà ốm được nữa bây giờ? Mà quan trọng nhất là ốm vào lúc nào cho thích hợp đây? Đến phải có vụ nghỉ phép cố định mà biến đi đâu ốm cho yên ổn mất. Chồng ơi! Đi làm về nhanh lên để bàn kế hoạch này với em nhé.

 

Theo VnExpress

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi