Thứ ba, 09 Tháng 6 2015 14:47

Lấy nhau từ hai bàn tay trắng, giờ tay hai đứa đen xì vì nắng gió, mà nó vẫn chưa chán nghe những lời phỉnh nịnh từ người ấy. Người ta từng bảo: "Giàu có thì anh không dám chắc sẽ mang đến cho em, nhưng anh tin sẽ mang lại cho em hạnh phúc"...

 

Gian di.nhandao

Ảnh Minh họa

 

Hồi đấy trẻ con mới lớn, đâu có hai sáu tuổi đầu, nhẹ dạ thế chứ lị, nhưng giờ mà cho chọn lại nó vẫn chấm người ta. Vì chồng nó rất hay tìm cách để có những hành động, lời nói khôi hài khiến vợ vui. Đồng thời anh luôn biết đem đến cho nó những quan tâm hết sức giản dị. Và với nó, giản dị chính là cội nguồn của hạnh phúc.

 

Hôm ấy, trước khi đi làm, nó dặn: "Em nhờ có mấy việc cỏn con thôi, anh nhớ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao nhé", "Cái gì, sếp anh còn chưa dám giao cho anh một đống việc thế này... À ờ, sếp làm sao "bá đạo" bằng em được nhỉ. Tuân lệnh!".

 

Có lần anh lại hỉ hả báo: "Anh vừa hỏi cậu cả nhà mình, muốn học hành giỏi giang như mẹ hay thích về quê chăn bò, bạn ấy có vẻ háo hức với việc thả bò chăn trâu đấy, em tập xác định dần đi là vừa nhé!".

 

Đi làm về nó nhờ: "Anh ơi, cất xe đi cho gọn hộ em". Chồng dắt xe xong xuôi, ra xoa xoa tay, rồi trân trọng: "Em biết không, người trông, dắt xe ở chợ là được trả lương đấy", "Vâng, anh biết không, cây dây leo nhà mình đang bò trên dây điện đấy, mau cắt đi kẻo nguy hiểm". "Không hiểu sao dạo này một bên tai của anh cứ lãng lãng, chẳng nghe được cái không cần thiết". Thấy liên quan ghê không, thì hai đứa đang thi nhau học tốt môn đánh trống lảng mà.

 

Và bình dị như khi anh đệ trình đề án cải tiến, giúp cái bếp của nó nom gọn gàng hơn bội phần. Trồng rồi bê giúp nó cái cây xanh vào, để trang điểm cho xó bếp thêm duyên dáng, điệu đà, giúp nó có thêm cảm hứng chế biến các món ăn. Cứ thế, niềm vui như gió, như sương bay nhè nhẹ, len lỏi và lan tỏa vào từng góc nhỏ của căn nhà xinh.

 

Người ta còn chiều nó, đi mua cây nó thích, chở về, trộn mùn, trồng luôn cho, rồi thấm mồ hôi lấm tấm, kể công: "Trồng cây như em ai chả muốn, chỉ việc chỉ trỏ, thích cây nào là bảo thằng culi này làm tất cả". Đoạn nhăn răng ra cười, y hệt lúc thấy điện thoại anh đổ chuông, anh hất đầu: "Kệ, chắc lại gọi đi bia bọt đấy, sao số tôi khổ thế này, bận phục vụ vợ con tối ngày, đi đâu được".

 

Rồi nhất là đến hồi hôm chồng bắt nó nhắm mắt vào, rồi mở òa nhà để xe. Ôi chao, một chiếc siêu xe đứng sừng sững. Chiếc xe chạy bằng... cơm này sẽ giúp nó đốt cháy khối calo thừa đây. Gần hai năm từ ngày chửa bạn thứ hai nó không được đạp xe đi làm. Thấu hiểu nỗi lòng đó anh đã mua tặng vợ một cái ước mơ. Anh khoe là tích cóp bằng cách nghe lời vợ, cai chè, cà phê, bia, rượu được năm rưỡi rồi, thấy vợ trợn mắt thì mới chúm chím bảo: "Thì bỏ từ năm rưỡi sáng nay còn gì". Bên cạnh đó chồng còn xung phong sẽ đón con giúp nó, hoặc chí ít cũng sẽ nhờ (thuê) người đón chúng, để vợ có thời gian mà tập thể dục.

 

Quan trọng hơn cả người ta đã thông cảm với sự "hi sinh" của nó khi mang đến cho căn nhà hai thiên thần nhỏ. Anh chấp nhận tạm thời sẽ "đứng yên" trong công việc, để có thể hỗ trợ vợ trông nom con cái.

 

Thế nên, dung dị như cái nụ cười khi anh vừa cắp đứa bé, vừa lau nhà, lại luôn phải nhìn ngó để mắt đến đứa lớn, hôm vợ đi làm về muộn, nó biết, mình còn nợ anh nhiều lắm.

 

Theo Dân trí

 

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi