Thứ bảy, 17 Tháng 10 2015 07:15

Những lời nói của con lần nữa lại như xát muối vào lòng chị: "Chúng con có muốn thế này đâu. Nhìn mẹ khổ chúng con chỉ muốn chết đi thôi mẹ ơi. Chúng con muốn đi học, muốn được như các bạn, muốn được giúp đỡ bố, mẹ chứ không ăn bám như giờ".


Thằng bé co quắp, chân tay nó khẳng khiu dễ gãy như một thanh củi nhỏ, nó khóc nấc lên vì thương mẹ: "Em thương mẹ, mẹ vì chúng em mà vất vả cả đời, đến bát cơm ăn cũng chẳng được no". Thấy em khóc, cô chị nằm kế bên cũng với hình hài không giống ai mếu máo, đôi mắt đỏ hoe ngập nước: "Chị cũng thế, chị làm mẹ khổ"... Đang ngồi tập tô chữ, bé Ly 7 tuổi mặt cũng buồn thiu bởi có lẽ em đã mường tượng ra tương lai của mình là anh, là chị chứ không thể nào khác được.

 

AnBam01.nhandao
Cơ thể co quắp của cậu bé Hải năm nay đã 16 tuổi.


AnBam02.nhandao
Không thể đi lại nhưng cậu bé lại biết chơi cờ vua và cờ tướng rất giỏi.


"Gia đình nhà anh Châu, chị Thỏa ở cái vùng này ai cũng biết cháu ạ. Anh chị ấy ăn ở hiền lành, chăm chỉ lam làm lắm nhưng không đủ nuôi 4 đứa con bởi có đến tận 3 đứa nó tàn tật nằm một chỗ. Chúng nó không đi lại, không làm gì được nhưng đầu óc thì rất thông minh, hiểu chuyện nên các chú ở đây càng thương, người có cái bánh, cái kẹo hay quả cam đều mang cho 3 chị em nó". Đó là lời chú Dương Quang Vinh- trưởng thôn Lam Điền, xã Lam Điền, huyện Chương Mỹ, Hà Nội kể về gia đình có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn ấy.

 

AnBam03.nhandao
Cô chị lớn năm nay đã 23 tuổi cũng không được làm người bình thường khi chân tay cứ co quắp cả lại.


AnBam04.nhandao
Bé út 7 tuổi có gương mặt xinh xắn, đáng yêu.


AnBam05.nhandao
Nhưng đôi chân của em cũng giống anh chị, không thể đi lại được.


Ngôi nhà nhỏ nơi vợ chồng chị Thỏa đang sinh sống, vừa vào đến cổng đã thấy thấp thoáng bóng một cụ già có lẽ cũng đã gần 90 lọ mọ gọi từng đứa cháu. Hai chị em Dương Thị Ngọc (23 tuổi) và em Dương Đắc Hải (16 tuổi) nằm ở hai giường được kê sát 2 phía đầu hồi, bé út là Dương Thị Hải Ly (7 tuổi) đang hí hoáy tập tô trên chiếc bàn tự chế của gia đình.

 

Thấy người lạ, các em đều nhanh nhảu chào và mời tôi ngồi đó chơi bởi mẹ đi làm đồng chưa về đến nhà. Chốc chốc, tôi để ý thấy cô bé Ly mặt cứ nhăn nhó nhìn anh chị, rồi lại cười tập trung học bài nhưng cũng chỉ được vài ba phút. Em bảo: "Cháu buồn vệ sinh nhưng mà mẹ chưa về nên là cháu phải nhịn". Nhìn cô bé vừa tội nghiệp, vừa thấy có gì nghèn nghẹn trong cổ họng khi Hải cho biết thêm: "Cháu bảo em tè ra nhà cho không khó chịu nữa nhưng em bảo nhà bẩn mẹ lại phải dọn nên cứ nhịn thế cô ạ".

 

AnBam06.nhandao
Sinh ra 4 đứa con thì đến 3 đứa tàn tật khiến cuộc đời chị chỉ biết đến nước mắt.


AnBam07.nhandao
Quá nhiều những khổ đau, chịu đựng nhưng chị không than vãn bởi tình yêu con vượt lên tất cả.


Ngồi chơi được một lúc thì thấy chị Thỏa tất tả đi về. Như một công việc thường ngày quen thuộc, chị kiểm tra từng đứa, bế đi vệ sinh và lấy khăn lau mặt, lau người thay quần áo cho chúng. Biết tôi trở về thăm hoàn cảnh gia đình, chị ngần ngại, mặt cứ cúi gằm mãi hai chị em mới bắt đầu được câu chuyện.

 

"Chị sinh cháu đầu là bé Ngọc, đến lúc 3 tháng không thấy cháu lẫy, đến gần 1 tuổi chân không đứng được chị sợ lắm. Nuôi cháu đến khi 5 tuổi thì chị biết là con mình hoàn toàn không giống những đứa trẻ bình thường nhưng mọi người cứ động viên đẻ tiếp nên chị sinh cháu thứ 2 là cháu Khanh. Cháu Khanh sinh ra thì bình thường, khỏe mạnh, không sao hết, hiện cháu đang là sinh viên năm thứ nhất của trường ĐH Mở Hà Nội em ạ. Gia đình chị tưởng là chỉ cháu đầu bệnh thôi vì vợ chồng anh chị hoàn toàn khỏe mạnh mà nên tiếp tục sinh cháu thứ 3 là cháu Hải thì cháu cũng giống chị đầu.

 

Đến lúc sinh cháu Hải ra như thế, anh chị đã sợ và không bao giờ nghĩ là sinh tiếp nữa vì 2 đứa con của mình đã bệnh thế rồi. Nhưng đến năm 2009, một phần là do chị bị nhỡ, một phần là do tất cả mọi người cứ động viên là để sinh tiếp vì khả năng cao nó giống anh Khanh sẽ bình thường thì sau này 2 đứa khỏe nó đỡ mẹ chăm 2 anh chị yếu. Chị cẩn thận đi thăm khám thai thường xuyên, bác sĩ bảo thai khỏe mạnh, không sao nên chị mới dám đẻ. Nào ngờ sinh cháu ra, em nhìn chân cháu kia kìa.... Nó cũng giống anh chị nó em ạ".

 

AnBam08.nhandao
Lúc chăm đứa lớn...


AnBam09.nhandao
...Hướng dẫn đứa nhỏ học bài, chị đều tận tụy.


Sụt sùi trong nước mắt, giọng chị cứ lạc đi đến khi nghẹn cứng. Lúc này thì chị chỉ biết ôm lấy 3 đứa con để mà bấu víu, dựa vào để bình tâm lại. Thấy mẹ khóc, cả 3 chị em nó cũng khóc rồi thì những lời gan ruột lại bật tung ra: "Nhìn mẹ khổ thế này chúng con chỉ muốn chết đi thôi mẹ ơi"...

 

AnBam10.nhandao
Những giải thưởng mà các con đạt được là món quà vô giá dành cho chị.


Bao năm chăm con, chị chưa một lời than vãn, có chăng vất vả đói nghèo, miếng ăn không đủ nhưng chị bảo: "3 đứa nó là mạng sống của chị nên ngày nào còn được chăm chúng nó là ngày đấy chị còn có mục đích sống em ạ". Nghe chị nói mà tôi cũng thấy ấm lòng, bởi tình mẫu tử thiêng liêng... Nhưng miếng cơm không đủ, chị sẽ xoay sở sao đây?... Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong tôi khi đó khiến tôi rùng mình, sợ hãi.

 

Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:

Chị Lê Thị Thỏa và anh Dương Đắc Châu (thôn Lam Điền, xã Lam Điền, huyện Chương Mỹ, Hà Nội)

Số ĐT: 0168.991.5500

 

Theo Dân trí

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi