Vẽ ước mơ từ bàn tay... một ngón
Là một học sinh khuyết tật vận động nặng nhưng em Hoàng Đức Sơn, lớp 10A10, Trường THPT Vĩnh Linh đã du ngoạn khắp nơi...Tương lai mờ mịt của hai đứa trẻ ở Huế khi bố đột quỵ, mẹ ung thư
Bố bị đột quỵ, mẹ mắc ung thư, tương lai hai đứa trẻ ở huyện Phú Vang (Thừa Thiên Huế) trở nên mờ mịt hơn bao giờ...Đứng khựng lại ở ngay chiếc cửa ra vào, chúng tôi phải đợi đến khi có người nhà ra dẫn thì mới dám bước tiếp. Những tiếng hú điên dại của hai anh em sinh đôi Võ Văn Anh và Võ Văn Em (sinh năm 1981) khiến những người lạ như chúng tôi nghe vừa sợ nhưng cũng không khỏi động lòng thương.
Vượt hơn 100 km đường đèo đến với xóm 1, thôn Lộc Đông, xã Quế Lộc, huyện Nông Sơn, tỉnh Quảng Nam. Ngay từ dưới chân núi chúng tôi đã nghe người ta nói nhiều về số phận của hai anh em sinh đôi Anh và Em. Chỉ khi đến tận nhà, được tận mắt chứng kiến thì chúng tôi mới hiểu rằng, trên đời này vẫn còn đâu đây những con người cùng cực.
Đằng sau những tiếng hú đến rợn người là tiếng khóc thút thít nghẹn lòng của người mẹ: "Chúng tôi đâu có ăn ở thất đức mà sao con cái của chúng tôi phải gánh chịu như vậy. Nếu được, thì thân già này nguyện gánh chứ chứ chúng nó nằm đó cứ gào rú chẳng biết gì chúng tôi không yên tâm mà nhắm mắt. Không biết chúng tôi khuất bóng ai sẽ chăm cho chúng nó". Những giọt nước mắt nghẹn lòng của người đàn bà đang ở bên kia cái dốc của đời người khiến chúng tôi không ai không chạnh lòng thương xót.
Hai anh em Anh và Em
Theo như lời ông Võ Tịnh (1950) và bà Hà Thị Điều (1952) lúc sinh ra cặp Anh, Em vẫn khôi ngô, kháu khỉnh giống như bao đứa trẻ bình thường khác. Chừng 6 tháng, thấy con có biểu hiện lạ của bệnh, nếu như những đứa trẻ khác cùng trang lứa đã chập chững biết lật biết bò thì chúng nó cứ ngó trân trân lên trần nhà. Hoảng sợ, ông Tịnh vội vàng bế thốc con lên rồi đi khắp thầy lang trong vùng. Đi đến đâu người ta cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu tìm không ra bệnh. Lúc này hai người mới vỡ lẽ, bệnh tật của con không ai chữa khỏi.
Nhiều đêm cứ nằm khóc, hai sinh linh bé bỏng được hình thành từ giọt máu của mình nên bà Điều không nỡ vứt bỏ, bà vẫn hy vọng những điều thần kỳ nhất sẽ đến với con mình nhưng ngày tháng thì vẫn trôi qua còn anh em chúng nó vẫn nằm đó.
Nhiều lần bồng con đến các trạm và gõ cửa rất nhiều nơi nhưng do bệnh tình của các con quá nặng, cả hai em đều bị bại liệt nên các bác sỹ bó tay, các đơn vị khác thì không đủ khả năng nên ông bà đành ngậm ngùi đem con về.
Ngày qua ngày, hai em lớn lên trong chiếc giường đóng vội. 4 bên được kiên cố bằng những nẹp gỗ để cho 2 em không lăn khỏi. Ngoài gào, rú, đập vào các thành giường thì Anh và Em cũng chả biết làm gì.
Có nuôi con mới hiểu hết nỗi cùng cực của cha mẹ, khi chúng tôi đến cũng là lúc mặt trời vừa lên cao bằng con sào. Những viên ngói được lợp cẩn thận nhưng vẫn không tài nào ngăn nổi cái nắng dọi thẳng vào chiếc giường nơi có hai sinh linh bất hạnh đang nằm. Mùi hôi thối nồng nặc xông thẳng vào mũi chúng tôi khiến ông Tịnh phải vội vàng múc lấy vài gàu nước để tẩy uế. Thấy nước là Anh và Em lại gào lên thống thiết.
Vê phía ông Tịnh vì tuổi già, sức yếu nên ông chỉ làm những việc nhẹ. Đồng lương cũng chả được bao nhiêu, được hào nào xào hào đó nên không dư giả như người ta. Bà Điều thì ngày hai bữa ở nhà chăm sóc con. Ruộng nương trong nhà thì cũng chỉ có vài sào, chừng đó không đủ để ăn chứ đừng nói đến việc bán.
Căn nhà nhỏ được che tạm là nơi trú ngụ của 5 mảnh đời bất hạnh
Ngoài hai người con bất hạnh kia thì người con thứ của ông bà Võ Ngọc Thanh (1974) cũng bị tâm thần, suốt ngày cũng chỉ biết lảng vảng bám víu bố mẹ.
Cũng theo như lời ông Tịnh thì ngày trước không có điều kiện siêu âm như bây giờ nên các con mới ra đến nông nỗi này. Lúc mới lấy nhau, ngày hai bữa cày cuốc tối mặt cũng không đủ ăn. Lúc mang bầu chúng nó bà Điều cũng chỉ biết ăn nhín nhịn thèm. Đến ngày lâm bồn thì sinh chứ đâu nghĩ nó sinh ra dị tật như thế này.
Hai sinh linh đó cùng ông bà đi hết chặng đường còn lại của hai kiếp người. Tuổi cao cộng sức yếu, ông Tịnh đã từng bị tai biến nên những hôm trở trời lại một bên đầu của ông lại đau như cắt.
Trao đổi với chúng tôi, anh Nguyễn Văn Vị, thôn trưởng thôn Lộc Đông, xã Quế Lộc, huyện Quế Sơn cũng chỉ trao gởi những lời xót thương nhất chứ cũng chẳng tài nào giúp được gì. Tiền bạc và tình cảm anh đều gởi gắm hết rồi nên chỉ biết chia sẻ với chúng tôi vài điều, mong rằng đâu đó vẫn còn những tấm lòng, sẽ biết đến hoàn cảnh của gia đình hai em.
Anh Vị chia sẻ: "Nhiều khi đến thăm thấy hai anh thì mình cũng chỉ biết lặng người chứ không giúp được gì nhiều. Bà con trong xóm cũng chỉ biết người lon gạo vài ba đồng lẻ chứ xóm làng còn nghèo quá. Ông Tịnh thì già cộng thêm bệnh tật, ngoài số lương vài trăm ngàn của hai anh kia thì cũng không có thêm thu nhập nhiều. Hy vọng sau những gì gởi gắm của tôi, mạnh thường quân sẽ biết đến số phận hẩm hiu của những kiếp người tội nghiệp kia để họ vượt qua những khó khăn trước mắt".
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:
Ông Võ Tịnh, xóm 1, thôn Lộc Đông, xã Quế Lộc, huyện Nông Sơn, tỉnh Quảng Nam.
Theo Vietnamnet
Tin cùng chủ đề
Tin mới
- Xót thương nữ sinh bị đứt mạch máu não cần giúp đỡ - 13/07/2015 00:59
- Cô giáo nghèo cận kề “cửa tử” thèm sống để nuôi con - 10/07/2015 00:44
- Bé 18 tháng tuổi mơ ước được phẫu thuật tim cứu mạng sống - 09/07/2015 09:48
- Ước muốn của cô bé ung thư cứ xa dần... - 09/07/2015 01:53
- Nước mắt người vợ trẻ tiễn biệt chồng sắp ra đi mãi mãi - 08/07/2015 08:38
Các tin khác
- “16 Huy chương vàng có cứu được con tôi ?” - 07/07/2015 09:43
- Con mắc bệnh tim, cha nằm chờ chết vì ung thư - 06/07/2015 09:53
- Xin giúp đỡ vợ con người lính biển Trường Sa - 06/07/2015 08:35
- 3 đứa trẻ mồ côi mong nhận được giúp đỡ - 06/07/2015 07:45
- “Mẹ cho con về thì chết mất thôi, mẹ ơi !” - 06/07/2015 01:49