Thứ hai, 26 Tháng 4 2021 11:22

Chị lại đau dữ dội, khuôn mặt trở nên hốc hác, đôi mắt trũng sâu, nước da xám ngoét. Nhiều đêm chị không dám ngủ vì sợ "tử thần" mang đi, chị sợ điều đó vì phải xa con gái, rồi chị khóc.

 

Mang trong mình căn bệnh ung thư, viễn cảnh trước mắt chị Lương Thị Khánh (thôn Hữu Khánh, xã Hoằng Xuân, huyện Hoằng Hóa, Thanh Hóa), thật đáng sợ. Nhiều khi những cơn đau do bệnh tật hành hạ chị, nhưng cũng không thể khiến chị đau đớn bằng về cái ngày mà chị sợ mình đi rồi, bỏ lại đứa con gái mồ côi, chưa kịp trưởng thành bơ vơ trên cõi đời. Chỉ kịp nghĩ đến điều đó thôi đã đủ khiến nước mắt chị giàn giụa, ướt nhòe đôi gò má.

Trong căn nhà thấp nhỏ, vỏn vẹn không đầy 10m2, là nơi "chui ra, chui vào" của hai mẹ con chị Khánh. Căn nhà trống trơn không có bất cứ một vật dụng đáng giá nào, đến chiếc giường cũng không có để nằm, mẹ con chị chung nhau một tấm nệm được hàng xóm "thải" ra dùng lại.

 

Người mẹ đơn thân ứa nước mắt nghĩ về viễn cảnh bỏ lại con gái mồ côi - 1

 Đã đến ngày trở lại bệnh viện để tái khám và phẫu thuật nhưng chị Khánh vẫn không biết xoay xở đâu ra tiền.
 

Tưởng rằng, ít ra thì mẹ con chị cũng có thứ tài sản duy nhất là căn nhà nhỏ ấy nhưng không, đó là gian bếp mà gia đình anh trai cho mẹ con chị ở nhờ.

Trong góc nhà, chị Khánh đang nằm thở dốc mệt mỏi, mái đầu đã trọc lốc vì nhiều lần xạ trị bởi căn bệnh ung thư vú quái ác. Bên cạnh, con gái chị với khuôn mặt ủ rũ, nước mắt ngắn dài và người cha già ngoài 90 tuổi mắt đã mờ, chân không thể bước được mà chỉ có thể lết đi. Khung cảnh ấy khiến tim tôi thắt lại.

Gần 40 tuổi, chị Khánh nhắm mắt đánh liều "xin" cho mình 1 đứa con, những mong có chỗ trông cậy khi về già. Cũng đã 14 năm trôi qua, mẹ con rau cháo nuôi nhau, vậy mà, giờ đây chị không khỏi day dứt về điều đó.

"Biết bệnh tật thế này thì đã không sinh con bé rồi, không có nó thì tôi cũng mặc kệ bệnh tật, mặc kệ số phận đến đâu thì đến… Nhưng đẻ nó ra mà bỏ nó một mình ở lại, thương lắm, sống thêm một ngày thôi là con vẫn còn có mẹ… Bác sĩ nói, muốn kéo dài sự sống cần phải phẫu thuật, mà hoàn cảnh thế này… ", bỏ lửng câu nói, chị Khánh nghẹn ngào nắm lấy tay con gái.

Có nỗi cay đắng và bất lực nào hơn khi người mẹ đang phải đếm ngược từng ngày về sự sống mà chị vẫn không biết phải xoay xở tiền đâu để đi viện điều trị. Chị bảo, sợ nhất một ngày chị phải xa con gái, tội nghiệp con... nói rồi chị khóc. 

Nhiều ngày nay chị đau như chết đi sống lại, lịch tái khám và phẫu thuật đã đến nhưng không có tiền, chị cắn răng chịu đựng nằm bẹp ở nhà. Chị bảo cả tài sản giờ còn vài trăm nghìn đồng là tiền Hội phụ nữ xã ủng hộ, chị còn dành dụm được.

Cắn răng cố kìm nén cơn đau, chị ngồi dậy, người mẹ ấy chắt ra từng câu nói trong mỏi mệt, từng câu, từng chữ là đau đớn dằn vặt không nguôi. Hơn 1 lần chị nhắc đến việc ân hận vì sinh con gái ra mà khiến con phải chịu cảnh đói nghèo, giờ lại đối mặt với cảnh mồ côi.  Tôi hiểu biết bao nỗi day dứt đang cào xé tim gan người mẹ khốn khổ này.

Đã 7 tháng kể từ ngày chị phát hiện mình bị ung thư, không còn lao động được nữa, mọi chi phí sinh hoạt của hai mẹ con và 8 lần xạ trị là tiền của anh em, hàng xóm, các hội phụ nữ, đoàn thanh niên thôn, xã quyên góp kêu gọi.

"Anh trai cũng chỉ làm phụ hồ, vợ anh mất sớm, anh còn phải nuôi hai đứa con và bố tôi nữa. Còn người chị gái sinh đôi với tôi thì cũng phát hiện ung thư dạ dày nên cũng không thể nhờ vả được gì. Con bé đi học đã quá hạn đóng tiền mà cũng chưa biết lấy tiền đâu  để đóng cho con…", chị lại òa khóc, những giọt nước mắt ứa ra từ đôi mắt trắng đục, chưa kịp lăn đã vội tan nhanh trên những nếp nhăn thô ráp của gương mặt khắc khổ.

Chị bảo, bản thân vì nghèo đói, không được đi học, "một chữ cắn đôi" cũng không có nên lúc nào cũng mong con học hành đến nơi đến chốn, để nó thoát khổ, thoát nghèo, vậy mà cái chết cận kề, con rồi cũng phải bỏ học thôi.

"Con bé đòi bỏ học để đi làm thuê lấy tiền cho mẹ chữa bệnh, nhưng 14 tuổi thì nó làm được gì. Tôi không cho nó bỏ học nhưng tôi chết rồi thì nó cũng phải bỏ học mà thôi. Rồi cuộc đời của nó lại khổ như mình…", gương mặt ủ rũ, không còn sức sống, giọng yếu ớt, chị cố nói được vài câu rồi lại lả đi trong sự bất lực.

Đã có những lúc chị không dám ngủ vì nơm nớp sợ tử thần mang đi bất cứ lúc nào. Nỗi sợ cứ lớn thêm mỗi ngày, chị không biết sẽ còn bao nhiêu thời gian ở bên con gái nữa khi mà bệnh tình mỗi ngày một nặng nhưng bản thân cũng không biết phải làm sao, tất cả chỉ là nỗi bất lực đến cùng cực.

 

Người mẹ đơn thân ứa nước mắt nghĩ về viễn cảnh bỏ lại con gái mồ côi - 5

 Bệnh án của chị Khánh thời điểm chị phát hiện mình ung thư.
 

Chia sẻ về hoàn cảnh của chị Khánh, ông Nguyễn Quốc Oai, Bí thư xã Hoằng Xuân không khỏi ái ngại: "Gia đình chị Khánh có hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Chị Khánh không có chồng, bản thân không biết chữ, sức khỏe yếu nên hơn chục năm qua chưa thể thoát nghèo.

Năm ngoái, chị phát hiện bệnh ung thư, không lao động được nữa trong khi con gái chưa trưởng thành nên gia cảnh càng lâm vào kiệt quệ. Chúng tôi cũng đang giao cho Đoàn thanh niên, Hội phụ nữ… kêu gọi để hỗ trợ gia đình. Tuy nhiên, bệnh tình của chị Khánh điều trị lâu dài và tốn kém nên chúng tôi rất mong các nhà hảo tâm chung tay giúp đỡ mẹ con chị".

 

Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:

Chị Lương Thị Khánh

Địa chỉ: Thôn Hữu Khánh, xã Hoằng Xuân, huyện Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa

Điện thoại: 0386.904.290

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi