Thứ sáu, 26 Tháng 2 2016 07:25

Giờ tôi cũng không biết mình yêu anh đến mức nào nhưng nói đến cưới là tôi lảng tránh. Tôi luôn lo sợ như những bài báo hay viết về sự chênh lệch hiểu biết giữa hai người thành ra không hiểu nhau.

 

ChenhLech.nhandao

Hình ảnh minh họa


Những lúc buồn chán tôi thường lướt web đọc tâm sự của mọi người, có khi gặp một tâm sự giống hệt mình đang vướng phải, cẩn thận đọc từng comment rồi thấy như được gỡ rối phần nào cho bản thân. Nhiều khi tôi muốn viết lên suy nghĩ của mình nhưng lại sợ bị ném đá tới tấp nên thôi, nhưng sau cùng tôi nghĩ thà nói ra cho nhẹ lòng, dù có thể suy nghĩ của mình chưa đúng thì chỉ mong nhận được những lời khuyên để sáng suốt suy nghĩ lại.

 

Tôi năm nay 25 tuổi, nhân viên của một công ty nhỏ ở quê. Tôi là một cô gái cá tính mạnh mẽ, nhiều hoài bão khao khát, đôi khi hơi mơ mộng viển vông. Tôi có tâm hồn lãng mạn, yêu văn thơ, hội họa và cũng am hiểu nhiều về sách vở nhưng công việc bếp núc và cuộc sống hàng ngày tôi hơi kém, không được nhanh nhạy cho lắm. Tôi cũng xinh xắn và nói chuyện thu hút, dí dỏm; do hoàn cảnh nghèo khó nên thời sinh viên chỉ mải mê đi làm thêm kiếm tiền ăn học.

 

Năm thứ nhất đại học tôi có yêu một người, đó là mối tình đầu, cuộc tình đó diễn ra chóng vánh rồi tan vỡ. Tôi đã yêu rất sâu đậm, cuộc tình ngắn ngủi nhưng khiến tôi vô cùng đau khổ. Tôi chờ đợi người bạn trai đó suốt 4 năm đại học, mong anh ta quay lại nhưng khi anh quay lại thì tình cảm dành cho tôi không còn như trước. Để chấm dứt đau khổ cho cả hai, tôi đã chọn cách chia tay dù trong lòng vẫn còn tình cảm. Sau đó tôi về quê làm việc, thời gian cũng khiến trái tim này được yên bình, không còn đau đớn khi nghĩ về anh nữa.

 

Tôi quen người yêu hiện tại qua một người giới thiệu. Anh ấy bằng tuổi tôi, tính khá thật thà, đặc biệt rất yêu tôi. Trước anh từng trải qua một mối tình và không giấu tôi điều đó. Cô ấy bỏ anh vì anh chỉ học hết cấp 3, nghề nghiệp không ổn định. Anh từng thú nhận với tôi là quá khứ có nhiều chuyện bất ổn, nghịch ngợm nhưng hiện tại đã cố gắng sửa chữa rồi. Lúc đầu nghe anh kể, tôi cũng không chấp nhận được. Trước đây anh là người ham mê game, nóng tính hay đánh nhau, chơi bời rượu chè nhưng khi tôi quen anh thì anh đã giảm được phần nào tính xấu đó. Nói thì lại bảo so sánh nhưng thực tế ngoại hình anh có vài khiếm khuyết về thẩm mỹ, học thức lại chênh lệch tôi rất nhiều. Anh là người đơn giản hoặc không có nhiều hiểu biết về các lĩnh vực phong phú nên nói chuyện, giao tiếp có phần kém.

 

Tôi lúc đầu cũng lăn tăn nhưng vẫn bỏ qua vì cảm động trước tình cảm của anh dành cho mình quá chân thành. Gia đình tôi cũng không mấy hài lòng nhưng không phản đối gay gắt. Tôi sợ bỏ anh thì lại làm khổ anh như cô gái trước. Nghe anh kể về cuộc đời, tôi thấy anh gặp nhiều nỗi buồn rồi, không muốn anh phải khổ thêm. Anh bảo con gái đều không thích anh vì anh không biết nói chuyện. Tôi nói anh phải thay đổi đi, phải đọc sách về kỹ năng ứng xử giao tiếp. Tôi khuyên anh thay đổi cách sống, đừng chơi bời nữa, hãy chí thú làm ăn. Có vẻ từ lúc yêu tôi anh cũng cố gắng rất nhiều, ngoan hơn và bớt chơi bời. Anh cố gắng đọc sách mặc dù trước kia rất lười học. Tôi không biết anh áp dụng theo sách vào thực tế được bao nhiêu, cũng không muốn kiểm soát anh quá, nghĩ anh tự giác học thì hiệu quả hơn là ép buộc.

 

Đôi khi anh bộc lộ tính nóng nảy và nói chuyện đơn điệu, còn tôi hoạt ngôn, thích sự phong phú. Tôi đã về ra mắt bố mẹ anh, gia đình bên ấy rất quý tôi và liên tục giục cưới dù chúng tôi mới yêu không lâu. Tôi cũng phải lo lắng kinh tế cho gia đình và chưa sẵn sàng cưới nên đã bảo anh cho thêm thời gian. Càng ngày tôi càng cảm nhận anh yêu mình rất nhiều, lo lắng quan tâm và chiều chuộng nữa, thế mà trong lòng tôi thì tình cảm không tiến triển được như thế. Nó không đến độ sâu sắc như mối tình đầu của mình. Đôi lúc tôi thấy cuộc tình này có cũng được mà không cũng chẳng sao. Tôi tự biện minh cho mình là vì anh quá yêu chiều nên bản thân thành ra ít trân trọng chứ thực tình tôi cũng yêu anh.

 

Giờ tôi cũng không biết mình yêu anh đến mức nào nhưng nói đến cưới là tôi lảng tránh. Tôi luôn lo sợ như những bài báo hay viết về sự chênh lệch hiểu biết giữa hai người thành ra không hiểu nhau. Rồi tôi lo lúc yêu thì anh nghe mình, chứ lấy về rồi bản chất của anh lại đâu đóng đấy. Vì bản tính thì quá khó để sửa chữa mà lại trong một thời gian ngắn ngủi thì cải thiện tốt lên đã là cố gắng lắm rồi. Trong đầu tôi sinh ra ngoại tình tư tưởng, lại có hy vọng quái gở là có ai đó xuất hiện cứu tôi ra khỏi cuộc hôn nhân sắp tới vì bản thân không đủ mạnh mẽ để tự mình dứt ra. Tôi sợ quyết định đó có thể khiến mình hối hận nhưng yêu anh mà lại chẳng toàn tâm toàn ý được thế này thì tôi cũng thật tội lỗi. Tôi phải làm sao bây giờ? Nên bỏ qua những rủi ro về mọi sự khác biệt giữa hai đứa để tiến tới hôn nhân hay chờ đợi một cơ hội khác? Ở anh tôi thấy chỉ có mỗi sự chân thành, liệu tình yêu chân thành có đủ bền vững cho một cuộc hôn nhân không?

 

Theo VnExpress

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi