Thứ năm, 17 Tháng 12 2015 10:26

Em đã quá đau khổ vì lỡ trải lòng mình yêu anh. Em đã quá tổn thương khi tự mình tước quyền sống của con.


Gửi anh!

 

Anh không muốn làm tổn thương vợ nhưng lại làm tổn thương em hết lần này tới lần khác. Cũng là phụ nữ, cũng yêu anh, nhưng tình yêu này khiến em đau quá, đến cả quyền được hờn giận em cũng chưa từng biết đến bao giờ. Anh là người đàn ông thành đạt, 36 tuổi, đã có vợ và hai thiên thần nhỏ, mọi việc có lẽ vẫn cứ viên mãn và tuyệt đối như thế nếu như không có ngày chúng ta gặp nhau. Anh thành thật nói cùng em rằng anh đã có gia đình, dẫu biết từ bây giờ trái tim không còn được bình yên nữa nhưng anh yêu em. Em có lẽ đã sai từ khi ấy, vì chấp nhận yêu một người đàn ông có gia đình là đi ngược đường đạo lý, dù yêu chân thành vẫn mang tiếng ngoại tình.

 

BoCon.nhandao

Hình ảnh minh họa

 

"Em có thai", nói với anh xong toàn thân em run bắn và nước mắt rơi lã chã. Em vò đầu bứt tóc, đứa con tội nghiệp của em, giây phút đầu tiên được nói với người đàn ông mình yêu về đứa trẻ đã vỡ tan như mọi ảo tưởng về cuộc tình mình. Anh gồng người ôm chặt lấy em, giữ thân em khỏi run bần bật vì khóc. Em không nhớ được nhiều giây phút đó, chỉ nhớ là anh nói "xử lý", rồi anh phải vội vã đi về. Anh giấu chị để ra gặp em một chút, em thấy đau quá anh à.

 

Hậu phá thai, toàn thân và thể xác em suy kiệt, không muốn gặp anh nhưng anh là người duy nhất em có thể dựa vào với tình trạng sức khỏe và thể trạng hiện giờ. Em không thể nói cùng ai việc tàn nhẫn mình làm với sinh linh tội nghiệp. Nhưng phải một mình trải qua tất cả những điều đó, cũng là vô cùng tàn nhẫn với em. Giây phút bỏ thai lòng em trống rỗng, khô kiệt. Anh vẫn quá bận để có một cuộc điện thoại chủ động hỏi thăm em.

 

Anh gặp em, ôm em từ sau lưng, hoàn toàn không hôn em, nhưng người anh trĩu nặng vì lo cho em. Anh dặn phải lo hậu sự cho chu đáo, dặn em giữ sức khỏe, rồi nắm tay em im lặng rất lâu, rồi lặng lẽ đợi em mặc xong áo ấm, đeo đầy đủ khẩu trang, mũ nón rồi mới để em đi. Em đã thua ngay trong cuộc đấu tranh tâm lý vì quá yêu anh, chắc em không thể xa rời anh nổi. Nhưng sau đó anh lại tiếp tục bận triền miên, công việc dường như quá nhiều.

 

Điện thoại reo, em chỉ gọi một lần duy nhất, 8 hồi chuông đổ, không một tín hiệu trả lời. Em đau, từng cơn đau vùng bụng dưới khiến tứ chi tê buốt. Em uống thuốc giảm đau mà không có tác dụng, thấy mình thực sự cô độc và sợ hãi. Em biết giờ là 8 giờ tối, anh vẫn ngầm quy ước em không được gọi điện thoại vào ban đêm nhưng em đau quá, không biết nói cho ai cả, vì em sợ họ biết được việc em làm. Tin nhắn tới sau khoảng 20 phút "Em đừng gọi cho anh nhé". Khoảnh khắc ấy, em thấy anh thật quá nhẫn tâm. Em thương cho chính mình với một nguyện vọng nhỏ nhoi là được người yêu mình vỗ về an ủi cũng không được.

 

Em tự khinh mình, vì sao lại đi đòi chồng người ta phải có trách nhiệm quan tâm lo lắng cho mình? Anh không nghe máy vì muốn bảo vệ tình yêu của chị, của gia đình mình, muốn giữ gìn và tránh dù là nhỏ nhất những nghi ngờ, tránh cho chị khỏi mọi tổn thương nên mới lén nhắn lại em tin gọn lỏn như thế. Em phải làm sao đây, có phải em sẽ luôn là người cần hiểu chuyện và chịu thiệt thòi? Vì nếu để chị không tổn thương, cách duy nhất là không có sự tồn tại của em, hoặc em phải im lặng và chấp nhận. Còn tự trọng của em đâu khi cứ phải đi xin chồng người chút tình dư, chút quan tâm bố thí?

 

Anh à, làm ơn hãy thôi ích kỷ và muốn giữ em cho mình. Anh hay đọc trang này đúng không? Nếu có nhận thấy người con gái trong chuyện này thật giống với em và người đàn ông tham lam muốn có cả gia đình yên ấm với một người tình trong bóng tối là mình, thì hãy xa rời em. Em biết anh sống có trách nhiệm, luôn muốn dang vòng tay che chở người phụ nữ mình yêu. Nhưng sao một vòng tay mà che nổi cuộc đời của hai người đàn bà trong khi anh chỉ có một? Em đã quá đau khổ vì lỡ trải lòng mình yêu anh. Em đã quá tổn thương khi tự mình tước quyền sống của con. Em đã quá mê muội khi phải bỏ cả con mà vẫn không thể hết yêu anh. Lòng tự trọng của em vỡ vụn sau tin anh nhắn. Nó như giọt nước tràn ly, anh không thể còn có được trái tim em nguyên vẹn. Mà anh cũng không xứng đáng để nhận một tình yêu quá chân thành từ em. Anh không còn xứng đáng. Hãy tự trọng và lặng lẽ xa rời nhau.

 

Theo VnExpress

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi