Có con là niềm an ủi, vỗ về, con là của riêng mẹ nhưng giờ đây tất cả đã muộn màng.
Gần 3 tuần rồi từ ngày quyết định bỏ con, đây là những ngày đau khổ, nặng nề nhất mà mẹ từng trải qua, không biết bao giờ mới kết thúc. Hơn một năm trước, cũng trên chuyên mục tâm sự này mẹ từng viết về việc yêu người đàn ông đã có gia đình. Mặc bao lời phản đối, thậm chí nói mẹ ngu ngốc, không có đạo đức nhưng cuối cùng mẹ vẫn quyết định theo tiếng gọi của con tim. Giờ cũng vậy, mẹ vẫn yêu người đàn ông đó một cách chân thành mặc dù lúc nào trong lòng cũng mang cảm giác đầy tội lỗi, dằn vặt, nhất là việc để con phải gánh chịu hậu quả do lỗi lầm của người lớn gây ra.
Hình ảnh minh họa
Từ ngày bỏ con, mẹ luôn dằn vặt bản thân, dằn vặt cả người đàn ông ấy nữa. Mẹ rất oán hận người ta, không cam tâm khi nhìn thấy những đứa trẻ khác được ba mẹ yêu thương, chờ đợi, còn con lại không được như thế. Nhưng mẹ lại không đủ mạnh mẽ để rời xa người đó bởi tình cảm dành cho họ rất nhiều.
Hơn một năm rồi kể từ ngày chính thức bước vào cuộc sống của người đó, mẹ thay đổi nhiều, từ một cô gái năng động, tự tin mẹ trở nên ít nói, ngại giao tiếp, chỉ thích ở một mình suy nghĩ, dằn vặt bản thân. Mẹ cảm thấy hạnh phúc với thời gian ít ỏi bên cạnh người ta. Không ai nói ra nhưng ít nhiều trong công ty cũng biết mối quan hệ này, vì yêu nên mẹ không quan tâm đến mọi người nghĩ gì, nói gì. Mẹ yêu người đàn ông đó một cách mù quáng, không vì vật chất như mọi người thường nghĩ vì trước giờ mẹ không bao giờ nhận gì từ người ta và cũng không suy nghĩ sẽ chia rẽ hạnh phúc gia đình họ.
Giờ đây, mẹ rất oán hận vì người ta nhẫn tâm từ bỏ con dù quyết định cuối cùng là mẹ. Mẹ cảm thấy cô đơn, lạc lõng, bơ vơ lắm, tối nào cũng nhớ con da diết, khóc lóc, hành hạ bản thân nhưng giờ có ý nghĩa gì nữa đúng không? Con cứ hành hạ mẹ đi, sao cũng được, cả đời này mẹ phải sống trong sự dằn vặt, cô đơn, tội lỗi mẹ cũng cam lòng. Mẹ chỉ ân hận một điều là vì sự ích kỷ của bản thân mà nhẫn tâm từ bỏ con.
Lúc biết mình có thai, mẹ vừa vui vừa lo, lo sẽ đối diện với gia đình thế nào đây, mẹ dự định sẽ đi xa một thời gian, sinh con rồi về nói với gia đình. Mẹ suy nghĩ nhiều lắm, muốn có con, nhưng cuối cùng vì sự ích kỷ, không đủ mạnh mẽ mà đã bỏ con khi con mới hơn 8 tuần tuổi.
Những ngày tháng tiếp theo mẹ không biết phải sống như thế nào nữa. Mẹ luôn tự nói với lòng mình là phải cố gắng sống thật tốt để bù đắp tất cả lỗi lầm đã gây ra. Mẹ dự định giấu nỗi nhớ về con ở một nơi nào đó sâu trong tim để có thể mạnh mẽ, cố gắng làm việc, lo cho gia đình. Thế nhưng đêm về mẹ nhớ con quay quắt, ước gì còn con ở bên cạnh để những lúc yếu đuối, cô đơn còn có động lực mà cố gắng. Có con là niềm an ủi, vỗ về, con là của riêng mẹ nhưng giờ đây tất cả đã muộn màng.
Theo VnExpress
Tin cùng chủ đề
Tin mới
- Bắt cá… 3 tay, tôi vẫn không thấy mình hạnh phúc - 16/09/2015 00:00
- Người làm hại đời vợ tôi muốn quay lại nhận con - 15/09/2015 22:15
- Tình địch dọa gửi “ảnh nóng” làm mất mặt chồng - 15/09/2015 14:00
- Dành tình cảm nhiều mà chẳng được bạn trai đáp lại - 15/09/2015 12:00
- Đồng cảm với cô gái làm nghề massage - 15/09/2015 10:00
Các tin khác
- Chồng thú nhận có con với người khác - 15/09/2015 06:02
- Má dùng tôi làm vũ khí phá hoại gia đình người khác - 15/09/2015 04:08
- Vợ đòi ly hôn vì chồng về quê họp lớp mà không báo - 15/09/2015 02:03
- Tại sao tôi chung sống 15 năm với người chồng gay - 15/09/2015 00:00
- Mất niềm tin vì vợ không kể quá khứ tình trường - 14/09/2015 22:25