Lúc con đi cấp cứu, anh chẳng thèm hỏi. Tôi bảo đưa con đi viện còn bị anh chửi.
Tôi là giáo viên trường tư thục, lấy chồng năm 29 tuổi. Thực sự thời đó chúng tôi chỉ mới quen nhau ba tháng, tôi chưa có ý định kết hôn nhưng nhà chồng lừa tôi để bỏ trầu. Tôi sợ gia đình mình mang tiếng nên nhắm mắt cưới dù lúc đó bản thân không hề muốn cưới. Con trai tôi ra đời một năm sau đó. Tôi sinh mổ, tất cả phải nhờ bên ngoại, đôi lúc một mình loay hoay với vết mổ, với con, nhờ chồng sát trùng hộ vết mổ anh cũng không làm, con anh cũng không biết gì đến.
Hình ảnh minh họa
Tôi có nói thì anh bảo "phụ nữ ai mà chẳng sinh đẻ". Lương trong thời gian nghỉ sinh của tôi có một triệu/tháng, sau ba tháng nghỉ tôi phải vừa ôm con vừa dạy kèm để có tiền nuôi con. Khi nào tôi nói thì chồng đưa thêm vài trăm/tháng trong khi phải lo ăn uống cho anh (lương anh khoảng 8 triệu). Có những lúc con đau cần cấp cứu, anh cũng chẳng thèm hỏi. Tôi bảo đưa con đi viện thì bị chửi bới một trận rồi bảo để anh nghỉ ngơi còn có sức đi làm nuôi hai mẹ con tôi. Tôi ức chế không chịu được.
Khi tôi gửi con để đi làm cũng là lúc anh đòi nghỉ việc bởi lý do công việc không có công danh. Anh làm một tháng thì nghỉ hai ba tháng, lúc nào cũng giả vờ đau ốm. Thật sự tôi rất khinh, chẳng thà anh là người không lành lặn đã đành. Có lúc anh mang cả con đi dầm mưa đến 2h đêm để làm bàn đạp trong công việc. Tôi không cho con đi thì bảo tôi là nếu công việc của anh ta không suôn sẻ tôi phải chịu trách nhiệm. Hầu như đêm nào anh ta cũng gây sự rồi có lúc đánh đập tôi nữa.
Tôi muốn ly hôn lắm nhưng thật sự nghĩ đến con cái, cha mẹ, danh dự bản thân nên lại chưa thể buông. Anh còn nói nếu giờ ly hôn thì xã hội sẽ lên án tôi bởi thấy anh ta công việc không ra gì mới trở mặt. Tôi không chịu nổi một con người vô trách nhiệm như thế. Người ta chỉ cần con cái được khỏe mạnh thì họ có thể làm bất cứ việc gì; còn anh ta thì không, luôn đòi hỏi người ta phải cho mình công danh dù lương anh hiện gấp 3, 4 lần lương tôi.
Phía nhà chồng luôn ngọt ngào, tỏ ra thương yêu tôi nhưng mục đích cũng chỉ vì muốn tôi hy sinh cả cuộc đời mình để con cháu họ được sung sướng. Họ an ủi, bảo đó là số phận tôi phải trả từ kiếp trước. Họ còn giấu tôi nhiều điều về anh mà đến giờ vẫn chưa cho tôi biết. Ai ném đá tôi thế nào cũng được nhưng thật sự tôi bế tắc vô cùng, ngồi viết ra đây cũng chỉ để thỏa lòng mình. Có người khuyên tôi nên ly hôn, có người khuyên phải chịu đựng một thời gian nữa để rồi biết đâu "ngày mai trời lại sáng". Tôi không biết chọn lựa cách nào.
Theo VnExpress