Thứ sáu, 28 Tháng 8 2015 19:00

Em trách tôi sao không dám đương đầu với dư luận để bảo vệ tình yêu.


Tôi 29 tuổi, là bác sĩ, bố mất khi tôi mới hai tuổi trong một tai nạn giao thông. 5 năm sau mẹ đi bước nữa với một người đàn ông, là bố dượng tôi bây giờ. Ông cũng là một bác sĩ, vợ mất nên cũng chịu cảnh "gà trống nuôi con". Mẹ gặp và quen ông trong những lần vào viện chữa bệnh tim, từ cảm mến, ngưỡng mộ đến yêu thương. Một thời gian sau chúng tôi chính thức trở thành một gia đình với vài mâm cơm đạm bạc, tôi tự nhiên có thêm em gái. Em nhỏ hơn tôi ba tuổi, rất xinh xắn dễ thương, chúng tôi quấn quýt bên nhau như anh em ruột.

 

Bo duong.nhandao

Hình ảnh minh họa

 

Bố dượng tôi hiền lành, cũng là người tôi hết sức ngưỡng mộ. Ông yêu thương cả hai anh em tôi, không hề có ý phân biệt đối xử, cách dạy dỗ con cái của ông thật đặc biệt. Tôi chưa bao giờ thấy ông dùng đòn roi nhưng lời nói của ông luôn có uy lực, khiến hai anh em phải răm rắp nghe theo. Chúng tôi cứ thế lớn lên trong tình yêu thương, từ lúc nào tôi cũng muốn khoác lên mình chiếc áo blue trắng như của bố.

 

Tôi đậu đại học Y, sau đó ra trường trở thành bác sĩ, còn em gái cũng thi đậu đại học sau đó lấy được học bổng toàn phần đi du học ở Singapore ba năm. Đến tận bây giờ chúng tôi đều có công việc ổn định. Tôi có vài mối tình nhưng đều chia tay và em cũng vậy. Cách đây chín tháng em phải vào viện nơi tôi đang công tác để cấp cứu vì đau ruột thừa. Tôi và bố tuy cùng làm việc ở thành phố nhưng khác bệnh viện. Bố sau bao năm cống hiến giờ đã được cân nhắc làm trưởng khoa. Công việc của bố khá bận nên chỉ có mẹ thường xuyên chạy qua chăm sóc em. Mẹ tôi vốn sức khỏe yếu, người lại có tiền sử bệnh tim nên rất dễ mệt. Vì vậy sau giờ làm tôi thường là người túc trực bên em để mẹ có thời gian nghỉ ngơi.

 

Khi còn nhỏ, anh em tôi hết sức thân thiết nhưng ra trường mỗi người có một công việc, lại khác lĩnh vực nên tôi ít chuyện trò cùng em. Giờ đây khi em đang nằm mê man trên giường bệnh tôi lại có cơ hội được nhìn khuôn mặt em thật kỹ. Đã gần 22 năm trôi qua kể từ ngày tôi gặp em lần đầu tiên, vẫn nhớ mãi hình ảnh cô bé có chiếc váy thắt nơ màu hồng nhạt bẽn lẽn sau lưng bố. Khuôn mặt em chẳng thay đổi nhiều, vẫn bầu bĩnh, đáng yêu dù giờ đây khuôn mặt ấy có nét xanh xao vì em vừa trải qua cuộc phẫu thuật.

 

Hơn một tuần ở bệnh viện, ngày nào tôi cũng chạy tới chạy lui lo cho em, nhìn em khỏe lại tôi rất mừng. Sau sự việc ấy, em hay tâm sự với tôi về công việc, bạn bè và cả những suy nghĩ trong cuộc sống. Thời gian lặng lẽ trôi đi, tôi cứ bên em như một người anh, đi song hành cùng em gái mình. Đôi khi tôi cũng sẵn sàng chìa bờ vai cho em khóc khi cần. Mỗi khi em đi làm về muộn mẹ lại bắt tôi đi đón vì sợ trời khuya sẽ nguy hiểm với thân gái như em.Tình cảm của chúng tôi phát triển dần lên. Trong giờ làm việc, mỗi khi nhận được tin nhắn của em tôi lại thấy vui vui. Nhiều lần tự hỏi giờ em đang làm gì? Có nhớ tới tôi không? Làm gì tôi cũng thấy bóng hình em ở đó.

 

Một ngày tôi nhận ra tất cả không đơn thuần là tình cảm anh em nữa. Đành rằng về quan hệ huyết thống chúng tôi không có nhưng xã hội và nhất là bố mẹ tôi sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào? Hai hôm nay tôi lấy cớ trực bệnh viện để không về nhà, em đã điện thoại cho tôi và khóc rất nhiều. Em nói sao tôi lại tránh mặt, phải chăng do em ngộ nhận tình cảm của tôi chứ tôi hoàn toàn không có cảm giác gì? Em trách tôi sao không dám đương đầu với dư luận để bảo vệ tình yêu. Nụ hôn tôi dành cho em bốn ngày trước đây cũng là giả sao?

 

Mấy hôm nay thực sự tôi rất mệt, cảm giác như tất cả đang rối tung lên. Tôi có phải là người đàn ông hèn nhát khi yêu mà không dám nhận hay là sợ dư luận làm tổn thương em? Tôi có nên nói cho em biết mình cũng thương em rất nhiều và nói cho bố mẹ về chuyện này? Giờ trái tim và lý trí của tôi giống như hai kẻ ích kỷ, ương bướng và khó bảo, nó đang muốn xé tôi ra làm đôi. Mong các bạn hãy chia sẻ cùng tôi.

 

Theo VnExpress

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi