Thứ tư, 18 Tháng 5 2016 07:36

Có thể chính những sai lầm nhỏ của em đã mang trái tim anh rời xa em dần. Anh đã lạc lối, lỗi nhịp với tình cảm của em.

 

KiepNay.nhandao

Hình ảnh minh họa


Chồng của em! Anh à, mình cưới đến nay tính ra chưa được 4 năm, quá ngắn ngủi phải không anh? Thời gian qua em đã ngủ quên trên hạnh phúc, cứ nghĩ anh rất yêu em, em cảm nhận vậy. Em luôn tin tình yêu của vợ chồng mình là vĩnh cửu, chỉ có cái chết mới chia lìa được, vậy là em ngủ say trên niềm hạnh phúc đó. Em nghĩ, chỉ cần sống như vậy, đi làm kiếm thật nhiều tiền, chung thuỷ, trân trọng gia đình, trân trọng anh, yêu anh nồng nàn là đủ. Do đó em đã quên mất cảm xúc của anh, quên mất rằng chồng em cũng cần được qua tâm, cần được vợ lắng nghe những cảm xúc khi có tâm trạng, em quên nắm chặt tay mỗi khi anh suy tư về cuộc sống.

 

Em xin lỗi anh, xin lỗi vì tất cả, xin anh hãy bỏ qua và hãy chia sẻ với em. Ngày mình gặp rồi yêu nhau, em thấy tình yêu trong chúng ta nồng nàn, da diết lắm. Cái cảm giác nhớ anh mà em ngồi khóc ngon lành, giờ vẫn vậy, chỉ cần anh đi xa vài ngày là tối nào mình cũng nói chuyện như đôi tình nhân, đơn giản là mình yêu nhau, hướng về nhau. Ngày ấy mình còn khó khăn lắm, em nhớ khi ngủ, mình nằm trên chiếc chiếu nhựa màu xanh, rồi đắp cái mền mỏng của anh, em còn mặc đồ của anh để ngủ cho ấm nữa. Em đau cái lưng nhưng được gối lên tay anh ngủ, gục mặt vào ngực anh, nghe mùi thơm da thịt của anh vậy là quên mất mình đang nằm trên đất.

 

Thời gian khó khăn đó sáng nào anh cũng dậy nấu ăn cho em mang đi, em vui và hạnh phúc lắm, thầm cảm ơn ông trời đã cho em gặp anh. Cuộc đời em cũng nhiều khó khăn và nước mắt, cho đến lúc gặp, yêu anh, làm vợ anh, những giọt nước mắt ấy đã không còn vị mặn nữa, thay vào đó là vị ngọt của tình yêu mà anh ban tặng. Giờ đây em nhận ra mình đã sai nhiều lắm. Đầu tiên em sai là chỉ biết nhận sự quan tâm yêu chiều của anh mà quên mất mình cần phải lắng nghe, cảm nhận trái tim anh đang thổn thức điều gì. Cái sai thứ hai là khi tranh luận điều gì, em hay nói càn, kết thúc cuộc tranh luận là cả hai im lặng. Cái sai thứ ba là hay cằn nhằn anh, khi em đi làm về mệt đã đổ những bực bội lên người anh mà quên rằng anh cũng mệt mỏi lắm. Cái sai thứ tư là em vụng về, từ nấu ăn cho đến những việc linh tinh khác. Cái sai thứ năm là em làm gì cũng chậm, anh hay la em và em lại giận.

 

Em không thể nào nói hết những điều đã làm anh buồn, có thể mỗi ngày một ít nhưng chính những điều này mang trái tim anh rời xa em dần. Anh đã lạc lối, lỗi nhịp với trái tim em. Nhưng anh ơi, trên tất cả, tình yêu trong em dành cho anh chưa bao giờ vơi cạn, cho dù anh có ra sao. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống thiếu anh trong phần đời còn lại. Ngày giận em anh đi nhậu, em nghĩ anh đi không về nữa, em mới thấm được nỗi đau mất anh như thế nào. Xin anh kiếp này hãy ở bên em, yêu em, thương em, là chỗ dựa của đời em, em hứa sẽ thay đổi, không làm anh buồn nữa.

 

Giờ đây cuộc sống của vợ chồng mình cũng tạm ổn, sang năm mình sẽ chữa bệnh, sinh một đứa con, sau đó sẽ mua đất và làm căn nhà nho nhỏ, sống bình yên đến già nhé anh. Xin anh suy nghĩ, bình tâm lại, lắng nghe con tim mình, hãy ở bên em đến cuối cuộc đời này. Mỗi ngày em lại đọc những tin nhắn xưa, nước mắt cứ rơi nhưng hình như nước mắt bắt đầu có vị mặn. Em thèm được anh cắn, nhéo, muốn được khóc trong cảm giác vừa tức vừa giận khi bị đau. Chỉ mong mọi việc bình yên, hạnh phúc, niềm vui lại trở về trong căn nhà nhỏ này.

 

Đúng là trước đây anh hay nói:"Nếu tôi còn cắn, còn nựng là còn thương còn yêu bà". Giờ đây em lại mong ngày nào cũng bị cắn, bị bầm hai bên cánh tay. Hãy mãi là vợ chồng của nhau anh nhé.

 

Theo VnExpress

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi