Tôi đã nhớ em đến vô vọng, nhớ những cảm giác hạnh phúc được ở bên em, nhớ đến từng sợi tóc em vậy, chả thể nào tập trung vào việc gì, chỉ mỗi việc nhớ em.
Hình ảnh minh họa
Cảm nắng ư, đến giờ tôi chưa thể định nghĩa được điều đó, một cảm giác tội lỗi mà tôi không thể tha thứ cho chính mình được. Một mình trong căn phòng trống, vắng lặng đến ghê rợn, đối diện với sự trống trải, chỉ nghe đâu đó tiếng côn trùng pha với từng đợt rít của gió lạnh đầu đông, lòng tôi giờ này còn lạnh hơn mùa đông ấy. Tôi là gã đốn mạt, đã dối vợ, dối lòng và dối em.
Hoàn cảnh đã cho tôi được gặp, hiểu và yêu em từ lúc nào không biết sau bao năm chung sống với vợ, rồi có con với nhau, nhìn chúng lớn lên trong tình thương của chúng tôi. Vợ chồng là do duyên số quả thật đúng, trải qua mấy mối tình chóng vánh thời đại học, cái gì cũng đẹp, cũng lung linh rồi ừ thì cưới, bắt đầu cuộc sống có gia đình có con, có trách nhiệm với mọi thứ "cơm áo gạo tiền". Cuộc sống mà, mỗi người một hoàn cảnh và "mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh", từ lúc lấy tôi không hẳn xuề xòa, cũng có thể nói là vậy. Cô ấy dường như đã bằng lòng với mọi thứ, từ ăn mặc đến sinh hoạt thường ngày cho đến chuyện vợ chồng...
Rồi tôi gặp được em – mẫu người phụ nữ hiện đại về mọi thứ. Tiếc là không gặp được em sớm hơn, giá như chúng tôi đã không quá cách xa nhau về không gian và thời gian như vậy. Có phải ông trời thử thách tôi không? Em giỏi, sắc xảo, nhạy bén trong làm kinh tế ngoài thu nhập so với cán bộ công chức bình thường khác, tinh tế trong ăn mặc, mọi thứ như điên đảo khi em xuất hiện. Giá như ngày ấy chúng tôi đừng gặp nhau, tôi đừng đến gần em và giá như em là người vô cảm với mọi thứ, có lẽ cả hai không đau nhiều như vậy. Những tưởng xa nhau là quên được nhưng không.
Hồi đó, chúng tôi quen nhau từ công việc, hiểu nhau từ sự đồng điệu của cuộc sống, trân trọng hoàn cảnh đau buồn của em, cảm phục từ nghị lực sống của em và hãnh diện vì có người bạn giỏi giang xinh đẹp như em, tôi đã say em từ lúc nào không hiểu nữa. Tôi dối vợ, đứng ngồi không yên, đếm ngược từng ngày để được gặp em trong chuyến công tác sắp tới, tưởng tượng bao nhiêu viễn cảnh cho ngày gặp lại. Nhắm mắt lại rồi bừng tỉnh giấc tôi đều nhớ đến em, nhớ ánh mắt, đôi môi và giọng nói em, ngập tràn trong tôi hình bóng em.
Rồi bước chân vô tình hay cố ý đã đưa tôi đến phòng em. Mặc cho em xua đuổi, chối từ rồi chuyện gì đến cũng đến, cả đêm hôm ấy chúng tôi đã đi quá giới hạn, ngất ngây đến điên dại, cái cảm giác hạnh phúc mà từng ấy năm sống với vợ tôi chưa từng trải qua. Mặc cho những giọt nước mắt em lo lắng cho ngày mai bừng tỉnh đã làm chúng tôi càng say hơn, trong từng khoảnh khắc ấy như khiến tôi sống lại phút giây hạnh phúc nhất đời mình. Chúng tôi chia tay sau đợt công tác ấy, mắt em đượm buồn, em đã không nói gì, không cười vui như mọi ngày nữa, em ra đi trong yên lặng và lặng lẽ khác thường mặc cho tôi đã gửi không biết bao nhiêu tin nhắn, cuộc gọi.
Tôi đã nhớ em đến vô vọng, nhớ những cảm giác hạnh phúc được ở bên em, nhớ đến từng sợi tóc em vậy, chả thể nào tập trung vào việc gì, chỉ mỗi việc nhớ em. Biết em đã về với thực tại nhưng càng đau khổ hơn là đã buông tay em, giá như gần đấy thì tôi chạy đến ngay khi có thể để xoa dịu nỗi nhớ em. Từ những tin dỗi hờn và trách cứ, tôi biết tận sâu cõi lòng em cũng đã in bóng hình tôi, quan tâm đến tôi và tôi biết mình đã hạnh phúc đến nhường nào.
Với tôi một tháng xa em sao dài đằng đẵng, hàng đêm nằm bên vợ tôi ước gì đây là em để được thỏa lòng nhớ nhung. Chắc là trò đùa số phận hay dường như tạo hóa đã cho tôi phép màu được gặp lại em, rồi chuyện đó lại xảy ra. Sau đó em đã cố tình cắt đứt mọi liên lạc với tôi, hủy kết bạn, không trả lời bất cứ tin nhắn nào từ tôi.
Rồi thông qua các bạn, tôi biết em vui mừng khi biết mình mang thai lần nữa dù bị cơn nghén hành hạ phải nhập viện, sức khỏe em không tốt, một mình em với những cơn đau. Em đã cắn răng chịu đựng mọi thứ như từng vượt qua mọi điều khó của cuộc sống em đang trải qua. Rồi em cũng không giữ được cái thai đó, tôi hiểu cái cảm giác đau khổ mà em đã gánh chịu từ tôi. Người con gái tôi yêu đã khổ sở, đau đớn là vậy mà tôi có hay biết gì đâu. Đến giờ này tôi vẫn chưa có phản hồi từ em, liệu rằng tôi có nên gặp em lần nữa đối mặt, để trách em hay an ủi em?
Một mình trong căn phòng trống, giá như có thể tẩy não để quên được em thì tốt. Tôi đã ôm hình bóng em trong tim nhưng kẻ như tôi lại chẳng thể làm được gì cả. Tôi giận mình, trách mình đến ghê gớm.
Theo VnExpress
Tin cùng chủ đề
Tin mới
- Anh xin tha thứ sau khi vào nhà nghỉ cùng cô bạn thân tôi - 19/01/2016 04:15
- 20 bí mật của người thật sự hạnh phúc - 19/01/2016 00:12
- Bắt quả tang bạn trai cùng cô bạn thân tôi từ nhà nghỉ đi ra - 18/01/2016 14:29
- Cách hôn nói lên chuyện tình yêu của bạn - 18/01/2016 08:45
- Về nhà đi em! - 17/01/2016 07:05
Các tin khác
- Chồng bắt ly dị vì bồ của anh đã có thai - 17/01/2016 00:22
- Tôi muốn công khai để anh sớm ly dị vợ mình - 16/01/2016 09:46
- Tình cũ thuyết phục tôi bỏ chồng để về với anh - 16/01/2016 07:19
- Chê vợ nhạt, người tình muốn tôi sinh cho anh một đứa con - 16/01/2016 03:08
- Chồng tôi ít tài nhiều tật - 16/01/2016 00:18