Thứ bảy, 09 Tháng 1 2016 07:22

Cuối năm là dịp các cặp đôi cưới chạy tết, các con giời coi như cũng chạy đua đi ăn cỗ mệt nghỉ. Chỉ khổ, tủi cho gái ế là con, ừ thì con tự nhận thế đi cho bao kẻ hạnh phúc với cái "gông ở cổ" được vui lòng, ặc dù thâm tâm con thấy chẳng lo lắng, khát khao là mấy.

 

GieLau.nhandao

Hình ảnh minh họa

 

Con khẳng định lại là cơ thể con hoàn toàn bình thường, trái tim con có rung động và cũng có vài người đến đu đưa, tâm sự, nhưng con không thấy ở họ có điểm gì đáng để đi xa xôi hơn, nên đành ế...

 

Trong khi ấy mẹ cứ thấy con ở nhà là thở ngắn than dài, ra đứng vào trông, đá thúng đụng nia. Chính những hành động này của mẹ đã khiến con xì trét, chỉ muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, du lịch đến những chân trời mới dẫu niềm vui chỉ được trong chốc lát.

 

Nhất là hôm nay mẹ bảo con: "Mày còn định ở đây làm cái giẻ lau nhà đến bao giờ nữa?". Con cũng lấy làm lạ, thậm chí là sốc, hẳn nhiên rồi, khi mấy thanh niên ở công ty con chẹp miệng bảo con là có bị làm sao không mà mãi chẳng thấy lấy chồng. Giờ ở nhà thì mẹ phán định con như loạt hàng bị lỗi, tồn đọng quá lâu năm. Dường như mọi người quanh con đã "bức xúc" hộ con lâu lắm rồi, và giờ thì không chịu đựng nổi nữa phải bộc phát ra ngoài miệng... Lạ là, sao ai cũng nghĩ, làm như chồng bán sẵn, xâu thành mớ la liệt ngoài chợ, sao không ra đấy vơ đại lấy một xâu về làm chồng, cho thiên hạ bớt chê cười mình vụng đường chợ búa.

 

Con chưa làm mẹ, nên chẳng biết nỗi bất hạnh của mẹ lớn đến đâu, tuy nhiên con trộm nghĩ đó là do mẹ cứ mua bận lòng vào người, trong khi con vẫn sống vui, sống khỏe, và hẳn là có ích, khi con giúp đỡ rất nhiều người đồng thời chẳng làm phiền đến ai (chả có nhẽ là trừ mẹ ra?).

 

Trong khi báo đài, cộng với bao phương tiện truyền mồm vụt đến tai con không khi nào có dấu hiệu dừng lại, đồng nghĩa với việc con không ngơ ngẩn đến nỗi không biết xuân thì của người con gái, đâu kéo dài lâu, ai chả biết tuổi sinh đẻ chỉ có giới hạn... nhưng cứ nhắm mắt đưa chân, vơ thật vội, rồi thì hạnh phúc mặc bay, được đến đâu thì được, thời bây giờ rồi mà cứ phải sống an phận như các cụ ngày xưa thì bao giờ cho hết đời.

 

Con không vênh vác vì chưa có chồng, mà vì con vẫn vui với lựa chọn thư thả của mình, không phải là con không sốt ruột mà vì con biết có "long sòng sọc" lên thì cũng có phải là toại nguyện, lấy được chồng ngay đâu.

 

Cái duyên số nó muộn mằn đường chồng con mình đâu tự quyết được (ấy là trong trường hợp mẹ cho rằng cái tuổi ba mươi là không gì có thể cứu vãn). Vậy nên con vẫn lạc quan, điềm nhiên với những gì đã, đang và sẽ diễn ra. Con tâm niệm, cần phải trả hết nợ bố mẹ phải vay ngân hàng cho con ăn học đã. Con muốn đi đó đây, cho mở mang tầm mắt, con muốn có tí của để dành, con thích tặng bố mẹ món tiền nho nhỏ coi như tấm lòng... Những cái đó nếu trót lập gia đình con sẽ không thể toàn tâm toàn ý và cũng có khi không được thoải mái làm theo mong muốn của mình.

 

Vậy nên, mẹ cứ nghe con, bình tĩnh chờ lĩnh... con rể nhé.

 

Theo Dân trí

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi