Anh nói chỉ vào xem chứ có ôm ấp hay nắm tay chân gì đâu, giờ người ta ở nước ngoài rồi.
Tôi là người Bắc nhưng sống ở vùng nông thôn miền Nam, lấy chồng miền Trung, gặp nhau khi đi đám cưới một người bà con của anh ở gần nhà tôi. Tôi 40 tuổi, chồng 50 tuổi, chúng tôi mới kết hôn được gần 4 năm và đã có hai con gái, cháu lớn 3 tuổi, cháu nhỏ 18 tháng. Chúng tôi lấy nhau không phải vì tình yêu mà nhận thấy có những điểm của đối phương khiến mình có thể chấp nhận chung sống được, phần nữa là do tuổi đã nhiều và muốn có một gia đình. Chồng tôi là người hiền lành, nhẹ nhàng nhưng cư xử không khéo léo, tính tình hơi kỹ, anh không hút thuốc, uống rượu, cờ bạc. Tôi làm nhà nước, còn anh làm tự do, chủ yếu qua mạng và điện thoại, cuộc sống không giàu có nhưng cũng không quá thiếu thốn. Vợ chồng tôi chưa có nhà riêng, đang ở trong căn nhà cũ trên mảnh đất của mẹ tôi ở nông thôn. Sau khi sinh con thứ hai, anh vào ở hẳn với mẹ con tôi, ở nhà vừa làm việc vừa trông con nhỏ, con lớn gửi bà ngoại, tôi đi làm giờ hành chính.
Hình ảnh minh họa
Trước khi đến với tôi, chồng đã có vài ba mối tình (anh nói vậy) nhưng không đi đến đâu. Qua người thân của anh tôi biết được anh có một mối tình sâu đậm với người phụ nữ ở cùng thành phố, do không cùng tôn giáo nên gia đình hai bên không đồng ý và anh phải khó khăn lắm mới chia tay được (trước đó 2 người có làm ăn kinh doanh chung). Người phụ nữ kia đã lấy chồng trước khi anh lấy tôi, đã có con được 5 tuổi và giờ định cư ở nước ngoài.
Cuộc sống nếu cứ bình yên, thỉnh thoảng vợ chồng cãi nhau vì chuyện con cái thì cũng chẳng có gì phải bàn. Trước đây tôi hoàn toàn tin tưởng chồng đã quên chuyện cũ, nghĩ anh là người chín chắn, biết điểm dừng khi cần thiết. Chồng cũng nói dù vợ là người đến sau nhưng biết đâu người sau lại yêu hơn người trước nên tôi rất yên tâm. Vợ chồng hay tâm sự chuyện nhân tình thế thái; chồng cũng rất thương con và làm nhiều việc nhỏ để vợ con được thoải mái.
Gần đây chúng tôi hay cãi nhau vì chuyện chăm sóc con cái, về cách anh cử xử với tôi và gia đình nhà tôi. Trước đây tôi không bao giờ hỏi về người cũ vì nghĩ cái gì đã qua rồi thì cho qua luôn, không nên khơi gợi lại làm gì để phải suy nghĩ, đau khổ. Tôi cũng không bao giờ kiểm tra máy tính hay điện thoại của anh cả vì thấy anh hay làm việc vào ban đêm, ban ngày vừa trông con nhỏ vừa trao đổi với khách hàng khi có yêu cầu.
Gần đây tôi mới phát hiện anh thường xuyên vào Facebook của người cũ, mặc dù không kết bạn hay bình luận trao đổi gì cả, chỉ xem ảnh rất chăm chú và còn down về máy tính của anh nữa. Sau vài lần thấy anh xem tôi có nhắc nhở và yêu cầu anh hãy tôn trọng vợ, không nên làm như thế. Anh nói có ôm ấp hay nắm tay chân gì đâu, giờ người ta ở nước ngoài rồi. Tôi nói thẳng rằng không đồng ý như thế, nếu anh còn nhớ thì hãy để trong lòng, với tôi chỉ như thế là đã làm vợ đau khổ lắm rồi.
Sau đó cả tuần không thấy anh vào nữa nhưng tôi lại phát hiện ra vấn đề khác, đó là anh thường xuyên vào một địa chỉ email, nhưng không phải là địa chỉ anh hay gửi cho tôi, cũng không phải địa chỉ hộp thư anh hay liên hệ công việc, có hôm thấy tôi để ý thì anh lại chuyển sang trang khác. Tôi đã hỏi, yêu cầu anh công khai nhưng anh bảo tôi vô duyên, tọc mạch vào chuyện của người khác. Tôi nói nếu anh không có tật thì sao phải giật mình. Khi yêu cầu anh cung cấp mật khẩu nhưng anh không đưa, tôi làm ầm lên anh mới gõ mật khẩu để tôi kiểm tra. Đây đúng là địa chỉ email của người cũ, đang sử dụng, chỉ có những lời hỏi thăm của nhiều tên khác nhau, tôi không biết anh có trao đổi gì không vì ngoài hộp thư đến thì tất cả đã bị xóa.
Tôi rất buồn, rất giận và nói thẳng với anh về việc này nhưng anh bảo việc xem này chỉ như là xem báo, thời sự hàng ngày. Tôi không đồng ý vì không có thông tin thời sự gì trong Facebook cũng như email đó cả, chẳng có gì để học hỏi hay quan tâm, chỉ là những bức ảnh và những lời hỏi thăm mang tính cá nhân. Được một tuần không thấy anh vào Facebook và email đó nữa.
Sau vài ngày tiếp theo, tôi kiểm tra trình duyệt lại thấy anh vẫn vào Facebook đó. Anh lại bảo tôi vô duyên rồi nói sẽ thuê nhà khác để sống và làm việc, hoặc là đi làm ăn xa vì ở đây tôi chèn ép anh quá mức. Tôi đã thẳng thắn nói anh làm như thế là coi thường vợ, sống với vợ nhưng tâm hồn để người khác khiến tôi rất đau khổ. Tôi nói sẽ tâm sự với chị gái anh thì anh lại càng nói tôi vô duyên (trước đây chị gái anh nói với tôi rằng phải khó khăn lắm anh mới chia tay được).
Vì chuyên này làm tôi mất ngủ, lòng tin đối với chồng giảm sút nghiêm trọng, đã có lúc tôi nói nếu anh không thay đổi thì chia tay, tôi thà đau khổ một lần còn hơn sống với người chồng không có tí tình cảm nào, không tôn trọng mình. Anh lại bảo mở máy tính ra đã ở ngay trước mặt rồi, tôi bảo không có những thao tác thì làm sao mà vào xem được. Hiện giờ chúng tôi không còn vui vẻ, ríu rít chuyện trò như trước nữa, tâm trí tôi rất căng thẳng, không biết làm thế có đúng hay không, có ích kỷ quá không vì không thể chấp nhận được những hành động đó của chồng. Chuyện này tôi cũng không tâm sự với ai ngay cả mẹ và bạn thân. Qua báo tôi mong nhận được những lời tư vấn, lời khuyên, chân thành cám ơn nhiều.
Theo VnExpress