Thứ ba, 27 Tháng 10 2015 19:00

Cả tôi và anh sẽ không còn thấy mệt mỏi nữa khi quyết định buông tay. Đây là kết quả cho sự cố chấp giữ lấy tình yêu của tôi.

 

4Nam.nhandao

Hình ảnh minh họa


Tôi là một cô gái 25 tuổi, chúng tôi yêu nhau từ khi còn học đại học, anh hơn tôi một tuổi, đến nay đã được 4 năm. Giờ chúng tôi đi làm được hơn 2 năm. Từ khi yêu nhau đến hiện tại hai đứa bị gia đình anh ngăn cấm, cụ thể ở đây là chị gái anh. Chị nói nếu anh lấy tôi thì chị sẽ chết hoặc làm tôi chết, nhà anh chỉ có mẹ và 2 chị em nên khi chị như vậy mẹ anh cũng ngăn cản, không muốn cho chúng tôi tiến đến hôn nhân. Mẹ anh nói lý do nhà tôi xa, tôi học kế toán công việc sẽ không ổn, nói tôi và anh không hợp tuổi (trong khi ai cũng nói tuổi tôi và anh rất hợp). Những lý do ấy không khiến chúng tôi từ bỏ thì mẹ anh nói sẽ cho cưới nhưng phải là 2 năm nữa, mẹ anh biết nhà tôi muốn con gái lập gia đình năm nay nhưng lại bảo anh chờ 2 năm nữa, như vậy có khác gì để tôi đi lấy người khác.

 

Chính mẹ anh cũng nói tôi đừng chờ đợi, có nhiều người tốt, tôi hãy lấy những người đó. Vì tôi 25 tuổi, cái tuổi không sớm cũng không muộn để nghĩ tới xây dựng gia đình nên nhà muốn tôi kết hôn để lo chuyện con cái cho ổn định. Nhưng mỗi khi tôi đề cập với anh vấn đề này là chúng tôi lại cãi nhau, tôi đã cho anh thời gian để giải quyết rồi đưa ra câu trả lời dứt khoát nhưng cứ đến gần ngày hẹn thì anh lại đưa ra một mốc thời gian mới.

 

Tôi đi làm áp lực từ công việc, về nhà là gia đình nói chuyện chồng con, hàng xóm, bạn bè, áp lực từ phía gia đình anh, thực sự rất mệt mỏi, tôi khóc rất nhiều vì chuyện này. Khi yêu cầu anh dứt khoát, cho tôi quyết định của anh để tôi có hướng cho bản thân mình thì anh nói không thể tự quyết định được, cần thêm thời gian. Nếu tôi muốn cưới bây giờ là quá khó cho anh, anh muốn tôi chờ, còn không thể chờ thì có thể lấy người khác tốt hơn anh.

 

Tôi đã cho anh cơ hội và thời gian giải quyết rất nhiều, mọi chuyện đến đỉnh điểm khi trong một dịp lễ, anh không gặp được tôi do cả 2 đều đi làm, tôi cũng không nói gì cả vì từ trước đến nay vẫn như vậy nên tôi cũng quen. Anh nói vào ngày nghỉ sẽ đến đưa tôi đi mua đồ coi như quà cho ngày lễ đó, hôm đó anh đến nhưng không vào nhà mà gọi điện tôi ra chỗ anh đang chờ cách nhà 5 km. Tôi nói anh vào nhà rồi đi với thái độ gay gắt anh mới chịu vào, nhưng anh cũng không vào hẳn nhà mà đứng ở ngoài cổng, bảo tôi ra để đi trong khi bố mẹ tôi đang ở nhà anh cũng không vào. Anh nói ngại vì đến nhà tôi nhiều rồi, tôi quyết định không ra vì bố mẹ còn ở nhà mà anh cũng không vào chào hỏi được, không xin phép một câu. Đấy không phải là điều khó vì gia đình tôi không hề có thành kiến gì với anh cả.

 

Anh thấy tôi không ra anh cũng đi về. Tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng, từ trước đến giờ chưa hề yêu cầu anh điều gì, không đòi hỏi. Tôi hụt hẫng không phải vì không có quà mà là vì cách anh hành động. Tôi quyết định chấm dứt tình yêu 4 năm của mình, có thể sẽ đồng ý một người nào đó và tiến tới kết hôn.

 

Tôi đã cố gắng giữ gìn tình yêu trong 4 năm, nhẫn nhịn và bỏ qua mọi thứ về chị anh, bỏ qua những lời nói nhục mạ tôi của chị ấy, bỏ qua lời khuyên từ bạn bè và những người biết chuyện khuyên tôi nên chia tay, đến giờ cái tôi nhận lại vẫn chỉ là chờ đợi trong nước mắt vô vọng và sự hụt hẫng từ anh. 4 năm chúng tôi chưa bao giờ dám công khai kể cả một bức ảnh trên mạng xã hội, tôi luôn im lặng vì chị anh. Có lẽ cả tôi và anh sẽ không còn thấy mệt mỏi nữa khi quyết định buông tay. Đây là kết quả cho sự cố chấp giữ lấy tình yêu của tôi, không biết liệu tôi có hạnh phúc khi chấp nhận người đến sau nhưng sẽ cố gắng để sống như vậy. Tự hỏi, liệu có đúng không khi quyết định như này, nước mắt lăn dài nhưng lại mỉm cười "Chúng ta rồi sẽ ổn cả thôi", ở đâu đó có người còn cần và trân trọng tôi. Có lẽ những gì tôi cố gắng và cố làm vì anh và gia đình anh chỉ là nợ duyên. Có khi nào tôi sẽ tìm được hạnh phúc với người biết trân trọng mình?

 

Theo VnExpress

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi