Thứ hai, 19 Tháng 10 2015 11:05

Tôi đã viết bài "Yêu nhau nhưng tôi luôn là người sợ mất anh". Chỉ nghĩ đến việc anh không còn là của tôi nữa cũng đủ làm tôi không thở được rồi.

 

TriKy.nhandao

Hình ảnh minh họa

 

Sau một tuần nhận được những lời khuyên của mọi người, tôi xin thành thật cảm ơn. Hiện giờ tôi vẫn không thể xác định được quyết định của mình là đúng hay sai, nên muốn trải lòng để nhẹ nhõm hơn.

 

Sau khi gửi bài đi, anh đọc được và chúng tôi đã có một buổi nói chuyện nghiêm túc về vấn đề này. Anh vẫn khẳng định người anh yêu là tôi, người anh muốn kết hôn chỉ có tôi nhưng anh bảo không biết phải thể hiện làm sao cho tôi cảm nhận được. Lúc đó anh khá giận, trách tôi không chịu hiểu anh. Tôi cũng cảm thấy có lỗi khi cứ ám ảnh về người yêu cũ của anh. Nhưng thực sự, tôi không biết làm cách nào để thôi không ghen tị với những năm tháng anh đã yêu thương cuồng nhiệt như vậy.

 

Chị là một người vô cùng tự trọng và kiêu sa, chúng tôi từng nói chuyện. Tôi biết, dù chị còn yêu anh đến thế nào cũng sẽ không xen vào để đẩy tôi ra. Chính sự cao thượng đó của cả hai, yêu nhau nhưng kiên quyết không đến bên nhau, cho dù những rào cản ngày xưa đã được dỡ bỏ làm cho tôi thấy tình yêu của mình thật ích kỷ.

 

Anh với tôi như hai người bạn già. Trước khi yêu nhau, chúng tôi gần như là tri kỷ với những quan niệm sống, sở thích quái đản như nhau. Chúng tôi cùng yêu những bản nhạc xưa cũ, yêu những ca từ da diết của Trịnh, cùng thích đọc sách, thích đi dạo buổi sáng, thích đạp xe bên bờ biển. Anh là người duy nhất tôi quen, không câu nệ hình thức, không chạy theo sự hào nhoáng bên ngoài. Chính những điều đó làm anh trở nên đặc biệt trong tôi.

 

Nghề nghiệp của chúng tôi lại khá đặc thù, nếu không cùng nghề khó có thể hiểu và thông cảm cho những áp lực, những sự lựa chọn của nhau. Dù có thể anh không yêu tôi cháy bỏng mãnh liệt nhưng ở cạnh tôi anh có được cảm giác bình yên, có những áp lực anh không cần phải nói tôi cũng có thể hiểu được. Ngược lại, anh cũng là người duy nhất ủng hộ cho những việc làm bao đồng, mất thời gian của tôi giữa đống bài vở chất cao như núi. Tuy tôi có điều kiện để phát triển sự nghiệp ở thành phố nhưng với tôi gia đình luôn là quan trọng nhất, tôi thuộc tuýp phụ nữ của gia đình, sẵn sàng hy sinh và hỗ trợ cho sự nghiệp của người tôi yêu. Tôi thầm hy vọng chúng tôi cứ sống cả đời bên nhau như đôi bạn tri kỷ thế thôi cũng được.

 

Nhưng tôi lại quá nhạy cảm, biết rằng cuộc đời mỗi người có lẽ chỉ có một người có thể khiến cho bản thân từ bỏ tất cả mọi nguyên tắc sống, cháy bỏng tất cả vì tình yêu. Chỉ có chị mới có thể khiến khúc gỗ như anh tỏ tình giữa đèo Hải Vân, và cũng chỉ có anh mới khiến tôi bỏ thi để về bên cạnh. Tôi chỉ sợ bản thân ích kỉ, tôi giữ anh lại, liệu đó có phải là điều anh thực sự muốn hay không? Hay bởi vì anh không nỡ làm tôi tổn thương mà phong kín trái tim mình để ở cạnh có trách nhiệm với tôi. Có lẽ vì tôi không ngừng tự so sánh với những gì anh đã làm mà tự dày vò mình. Tôi phải học cách chấp nhận anh hờ hững như vậy thì mới có thể bên anh cả đời.

 

Không phải tình yêu nào cũng có thể mang lại hôn nhân hạnh phúc. Tôi cứ vin vào cái cớ ấy để giữ anh lại, liệu là đúng hay sai? Anh chỉ bảo cần tôi là đủ cho tôi sung khí để hy vọng tiếp. Ngoại trừ việc tôi phù hợp với anh hơn thì chị tuyệt vời hơn tôi về mọi mặt, xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, chị luôn toát lên vẻ sang trọng mà nếu tôi theo đuổi con đường mình chọn không thể có được. Anh sẽ tự hào về một cô thạc sĩ giỏi ngoại ngữ hơn là một con bé chỉ riêng việc hoàn thành hết chương trình đại học đã là một khó khăn. Có lẽ tôi rất tự ti, không phải tự ti trước chị mà tự ti trước tình yêu mãnh liệt đó của anh.

 

Chúng tôi đã đi bên nhau một thời gian khá dài. Tôi là người duy nhất anh dắt về nhà ra mắt. Gia đình anh cũng yêu quý tôi, mặc nhiên xem tôi là con dâu rồi. Nếu giờ tôi và anh chia tay, chắc mẹ anh sẽ bị sốc lắm, tôi cũng không nỡ dứt áo ra đi như vậy. Riêng về phía gia đình tôi, từ bé tôi luôn cố gắng để thật xuất sắc, luôn là niềm tự hào của gia đình. Khắp cả vùng tôi sống, tôi là hình mẫu để các bậc phụ huynh đem ra dạy con, từ học hành, công việc cho đến lối sống. Việc tôi và anh yêu nhau có rất nhiều người biết, nếu giờ tự dưng chia tay, người ta sẽ nói ra nói vào không hay, làm ba mẹ tôi buồn.

 

Hoàn cảnh gia đình tôi bây giờ thì tôi không thể để ba mẹ có thêm lo lắng gì nữa. Tôi đang bước vào những năm cuối đầy chông gai, nhìn bạn bè xung quanh dần ổn định hết, tôi không dám nghĩ đến việc sẽ một mình bắt đầu lại. Chỉ nghĩ đến việc anh không còn là của tôi nữa cũng đủ làm tôi không thở được rồi. Biết lụy tình sẽ khổ mà sao khó khăn quá.

 

Tôi cứ đi bên anh như vậy cho đến khi nào anh cảm thấy không cần tôi nữa, lúc ấy tôi sẽ nhẹ nhàng buông tay mà không tiếc nuối gì cả. Giả như anh và tôi cứ suốt đời đi bên nhau như hai người tri kỷ cũng được, tôi sẽ học cách không so bì với ai nữa, học cách chấp nhận để mối quan hệ của tôi cứ mãi bình yên.

 

Theo VnExpress

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi