Thứ ba, 13 Tháng 10 2015 21:05

Riêng tôi không mong sẽ trở lại với cô ấy hay ly hôn với vợ mình, chỉ mong mọi người luôn có cuộc sống tốt.

 

Trước tiên tôi xin chân thành cám ơn các bạn độc giả đã cho tôi rất nhiều ý kiến về bài "Muốn đến với người cũ nhưng lại thấy có lỗi với vợ". Những bình luận đều cho tôi những suy nghĩ chín chắn hơn nhưng tôi vẫn không thoát khỏi dòng suy nghĩ không lối thoát này. Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, nơi đó tôi và cô ấy gặp nhau.

 

LyHon.nhandao

Hình ảnh minh họa

 

Năm học lớp tám tôi gặp cô ấy ở quê nội. Trong khoảng thời gian quen nhau đúng là hai đứa tôi hầu như chẳng cãi vã gì, cô ấy rất quan tâm tôi. Nhớ có lần tay tôi bị đứt nhẹ, cô ấy vội vã vào phòng cắt cái cái quần mà anh hai mua cho cô ấy để băng cho tôi. Khi nấu bất cứ món gì cô ấy đều hỏi tôi có thích không.

 

Cô ấy nghỉ học từ năm lớp 7 để phụ giúp gia đình, nấu ăn giặt giũ và cả chuyện đồng ruộng. Có khi tôi lên gặp thì cô ấy còn đang loay hoay ngoài ruộng, bởi vậy tôi càng thêm thương bất cứ khi nào cô ấy muốn gặp, tôi sẵn sàng đạp hơn 30 km để đến gặp cô ấy. Cứ tưởng tôi và cô ấy sẽ mãi mãi không xa nữa nhưng rồi sau đó tất cả đã chấm hết vì cái cách suy nghĩ ấu trĩ của những con người độc tài. Các cô tôi năm xưa đã không cho tôi gặp mẹ, giờ lại cấm cản tôi chuyện yêu thương. Nhiều lần tôi nói thẳng "Vợ tôi chứ không phải vợ của mấy người, cưới về thì tôi tự biết, lỡ tôi có cưới mà hôm sau chết tôi cũng cam lòng".

 

Vì sự ngăn cản đó nên cô ấy đã phải lấy một người chồng xa lạ. Cô ấy giữ tất cả kỷ niệm của tôi. Ngày đó điện thoại di động quá xa xỉ. Muốn nói chuyện chúng tôi chỉ có cách gặp nhau. Tôi nào biết chuyện cô ấy sẽ lấy chồng, khi hay tin thì tôi đã không gặp được cô ấy thêm lần nào nữa, chỉ khi lễ đính hôn đã diễn ra tôi mới gặp lại.

 

Mấy năm sau gặp lại tôi mới biết chỉ mới cưới có mấy tháng chồng cô ấy đã bị bắt, vì quan hệ với người chưa đủ tuổi thành niên. Đứa con của cô ấy đã cho một người xa lạ ở Bình Dương và người ta ra điều kiện không bao giờ được nhận mặt con.

 

Còn phần tôi, sau khi cô ấy lấy chồng, tôi bỏ nhà đi không còn muốn yêu thương thêm ai. Đến khi chỗ làm buộc tôi phải có hộ khẩu mới cho làm tiếp tôi mới gọi về và kêu mẹ gửi lên. Rồi mẹ làm mai cho tôi với người vợ hiện tại. Tưởng quên được người cũ nhưng không một ngày nào cô ấy rời khỏi tâm trí tôi, nhiều lúc tôi mượn hình tượng người cũ để yêu thương vợ nhưng chẳng gì thay đổi được.

 

Những ngày tháng sau này tôi và vợ liên tục cãi vã, tôi đã muốn chia tay nhưng thôi. Sau ngày đầu cưới nhau, vợ tôi đã không ăn cơm chung, tôi nói dù anh có lỗi gì thì ngày cưới em cũng phải cho trọn vẹn chứ. Rồi chúng tôi lại cùng lên Bình Dương làm việc. Khi công việc đã ổn định, thu nhập của tôi được coi là dư ăn dư để thì mẹ mất. Sau đám tang của mẹ thì vợ tôi về bên nhà mình sống, còn tôi với cha.

 

Từ đó tôi lãnh cảm hẳn, vợ tôi có làm gì tôi cũng không giận nữa vì thấy chẳng còn gì để buồn. Thời gian sau tôi gặp lại người cũ, cô ấy không còn như xưa nữa, gầy gò và hốc hác. Tôi gọi điện cho chồng của cô ấy, van xin anh ta hãy buông tha người vợ tội nghiệp này, còn không hãy cố gắng chăm lo cho cô ấy. Anh ta ậm ừ rồi mọi chuyện lại tiếp diễn.

 

Tôi nói muốn cô ấy trở lại bên mình, cô ấy từ chối và nói "Mình không thể làm vậy. Làm vậy em và anh đã quá ích kỷ, em không muốn vợ anh mất đi người chồng như anh". Tôi thì nghĩ cho vợ mình, tính tình bướng bỉnh vậy lỡ sau này cưới phải người chồng như con người kia rồi sao. Tôi chỉ còn cách mong cho cô ấy luôn bình an, riêng tôi không mong sẽ trở lại với cô ấy hay ly hôn với vợ mình, chỉ mong mọi người luôn có cuộc sống tốt. Những kỷ niệm của tôi và cô ấy tôi sẽ mang theo suốt cuộc đời này cũng như những nhung nhớ hay đau khổ tôi sẽ mang bên mình. Tôi mãi mãi không bao giờ thôi yêu cô ấy, để không ai phải buồn vì tôi.

 

Theo VnExpress

PLG_CONTENT_SHOWTAGS_TITLE có lỗi với vợ , hạnh phúc mong manh , chia tay

Thêm bình luận


Mã an ninh
Làm tươi